Tại sao ta không suy nghĩ đến hành động kiểu này sớm hơn nhỉ?
Bùi Khiêm vô cùng đắc chí trong lòng, kế hoạch đã thành!
“Vậy được, tổng giám đốc Bùi, chúng ta ký kết hợp đồng nhé!”
Chủ Tiểu Sách lấy hợp đồng ra từ trong chiếc cặp trên lưng, đưa cho Bùi Khiêm.
Ta xác định lại một chút, video ngắn các người quay không tên là “ vạn lần không ngờ tới” đúng không?” Bùi Khiêm ra vẻ bâng quơ hỏi.
Chu Tiểu Sách hơi bối rối:” không mà .“
Bùi Khiêm yên tâm rồi.
Bùi Khiêm chú ý đến, túi sách của Chu Tiểu Sách vẫn còn rất nhiều hợp đồng, có lẽ là muốn tất cả những người được trả lương trong công ty đều phải ký một lượt.
Bùi Khiêm vốn muốn nói, có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không.
Nhưng lại nghĩ đến, nghiêm túc dựa theo trình tự lại không có vấn đề gì.
Hoàng Tư Bác nhận được một triệu, chắc chắn là mỗi một khoản đều phải thật rõ ràng ký hợp đồng định thù lao cho diễn viên là hợp tình hợp lý.
Nhưng…
Bùi Khiêm không ngờ Chu Tiểu Sách một khi đến sẽ mang hợp đồng đến.
Tên công ty là phòng làm việc Phi Hoàng.
Cái tên này là do Hoàng Tư Bác với Chu Tiểu Sách đặt, tùy rằng phòng làm việc này có họ của Hoàng Tư Bác trong đó,lại gửi lời chào đến tập đoàn Đằng Đạt.
Bùi Khiêm suýt nữa đã muốn vỗ đùi, hô một tiếng “ tốt”
Cái tên này thật là…
Rất vừa lòng ta!
Phòng làm việc Phi Hoàng, là một công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Công ty TNHH Kỹ thuật internet Đằng Đạt, về lý thuyết thì phải nộp lên toàn bộ lợi nhuận, nhưng vẫn chưa bàn đến vấn đề phân phối lợi nhuận cụ thể, Bùi Khiêm vốn không để ý.
Hắn hi vọng công ty con này mỗi tháng đều thừa lỗ thì mới tốt ấy!
Mở hợp đồng ra, ánh mắt của Bùi Khiêm nhanh chóng tìm tòi, đầu tiên tìm thấy tên của loạt phim ngắn này!
“ Một ngày thường của Bùi Khiêm”
Bùi Khiêm thả lỏng một hơi.
Hô, không phải “ Vạn Lần Không Ngờ Tới” là được…
Trên này không giới thiệu nội dung kịch bản, dù sao Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác bây giờ vẫn nghĩ xong rốt cục nên quay thế nào, cũng chưa viết kịch bản.
Quy định của hợp đồng, đạo diễn có toàn bộ quyền tự chủ sáng tạo, diễn viên phải phối hợp vô điều kiện, hoàn thành yêu cầu của đạo diễn.
Đương nhiên, đạo diễn cũng không được đề ra những yêu cầu quá vô lý.
Thù lao phim là 1000 đồng một tập, phân thành 3 phần, mỗi phần 30 tập.
Sau đó công xác định trách nhiệm vì phạm hợp đồng: đạo diễn hoặc diễn viên vì phạm hợp đồng, đều phải bồi thường gấp ba lần tiền thù lao.
Tiền vì phạm hợp đồng này, thuộc về các điều khoản thông thường của các hợp đồng, toàn bộ hợp đồng của các diễn viên đều được làm dựa theo điều này.
Bùi Khiêm cũng không quá để ý, hắn không định vị phạm hợp đồng, với lại mỗi tập của bộ phim ngắn này cũng chỉ 1 phút, chút công việc này có gì mà phải vi phạm hợp đồng chứ?
Ký tên xong xuôi.
Được rồi, vậy không làm phiền tổng giám Bùi làm việc nữa, chúng ta trở về làm kịch bản ngay đây, đợi đến lúc chính thức bấm máy sẽ lại đến !”
Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác rời khỏi phòng tiếp khách, tiếp tục đi tìm những người khác để ký hợp đồng.
Toàn bộ mọi người trong công ty, rất nhiều điều phải ra mặt, nếu không tìm thấy một số vai phù hợp với điều kiện thì vẫn phải ra ngoài đi tìm diễn viên qua đường. Những người này đều phải ký hợp đồng trả thù lao.
Bùi Khiêm uống trà trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp trở lại.
Hệ thống vẫn rất chăm sóc ta đây mà!
Nhận một việc tư, trong phút chốc đã có 30 nghìn đồng vào tài khoản, thế mà hệ thống không quản!
Đương nhiên, hành vi này của Bùi Khiêm có thể nói là đã chui qua chỗ sơ hở của hệ thống ở mức độ nào đó, nhưng đổi một cách nói khác thì cũng có thể xem như là hệ thống đã có chút khoan dung, không đuổi cùng giết tận hắn.
Tuy nói thù lao 30 nghìn đồng không nhiều, nhưng cũng là một khoản thu nhập rất quan trọng!
Chu kỳ trước Bùi Khiêm liều sống liều chết tiêu tiền, cũng chỉ kiếm được 20 nghìn đồng mà thôi, vì vậy 30 nghìn đồng này vẫn rất có sức hút.
Vả lại,sau khi bắt đầu chuyện này, lần sau có phải Bùi Khiêm có thể tiếp tục loại thao tác tuyệt vời này không?
Có thể vào một ngày nào đó, hắn được hưởng mức lương cao ngất trời không?
Đương nhiên trước mắt là trong quy tắc cho phép.
Bùi Khiêm nhịn không được mà bắt đầu mộng mơ…
Rời khỏi Thần Hoa Hào Cảnh, hai người Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách đến nơi ở của Hoàng Tư Bác.
Tuy nói rằng nhận được 1 triệu đồng tiền đầu tư, nhưng Hoàng Tư Bác vẫn dự định tính toán tỉ mỉ, tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất, chắc chắn không đến mức thuê một nơi làm việc xa xỉ như vậy nữa.
Trên thực tế, hắn dự kiến sử dụng hai ba chiếc máy tính làm những chuyện như biên tập, phát hành ngay tại phòng khách trong căn phòng hẳn thuê, giai đoạn đầu hoàn toàn có thể ứng phó như vậy.
Đợi video trở nên hot, nhận được quảng cáo rồi, rồi mới nghĩ đến nơi làm việc cũng không muộn.
"Tổng giám đốc Bùi ủng hộ vô cùng, ta cảm thấy chuyện này nhất định có thể thành công. Chẳng qua... chúng ta cần phải xác định kịch bản một chút." Chu Tiểu sách nói.
Hoàng Tư bác gật đầu: "Ừm, phải xác định kịch bản rồi.".
Hai người vốn không có ý định gì đặc biệt, chỉ vì đầu tư có hạn, cũng không có phương pháp và tài nguyên để làm tác phẩm lớn, nên chỉ có thể giới hạn trong phương diện video ngắn.
Đề tài mà video ngắn có thể quay
khá là nhiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ được cái gì đặc sắc cả.
Sau cùng vẫn là Hoàng Tư Bác đột nhiên vỗ trán một cái, nghĩ đến một ý định.
Quay tổng giám đốc Bùi!
Tục ngữ nói căn nguyên của nghệ thuật đến từ cuộc sống, lại cao hơn cuộc sống, muốn có một tác phẩm tốt, thì phải lấy đề tài từ trong cuộc sống.
Hoàng Tư Bác tự nhiên nghĩ đến tổng giám đốc Bùi!
Sự thành công của tổng giám đốc Bùi, quá đủ truyền kỳ đặc sắc rồi. Quay thành video ngắn, cho dù không thể hot thì ít nhất cũng có thể khiến cho bạn bè trên mạng đều biết đến, trên thế giới còn tồn tại một ông chủ tuyệt đến vậy!
Hoàng Tư Bác vừa nói ý tưởng này với Chu Tiểu Sách, Chu Tiểu Sách cũng lập tức vỗ tay đồng ý.
Hắn cảm thấy, có chỗ hay!
Công việc hàng ngày của người làm game là như thế nào?
Đại lão tháng thu nhập hàng triệu có cuộc sống hàng ngày thế nào?
Nếu như đúng lúc, hắn còn rất rộng rãi với nhân viên, là một ông chủ tốt nhất trên thế giới?
Khán giả chắc chắn muốn xem!
Cho nên hai người đều quyết định,quay tổng giám đốc Bùi!
Nhưng bây giờ, đến lúc viết kịch bản cụ thể, hai người lại vò đầu.
Giống như Chu Tiểu Sách nói, video ngắn cũng phải chú ý kỹ xảo.
Bình dị mộc mạc, hoàn toàn dựa vào tình huống chân thực để quay, cuối cùng làm thành kiểu một bộ phim tài liệu, chắc chắn không có gì thú vị.
Hơn nữa sẽ bị khán giả coi là quảng cáo do Đằng Đạt trực tiếp quay, hiệuquả tất nhiên rất kém, làm không tốt còn bị mắng chửi.
Làm sao tìm một điểm đầu vào, một điểm bùng nổ cho video ngắn mới là quan trọng nhất!
Hai người cau mày, trầm tư suy nghĩ.
Nghĩ hết hai tiếng, đề ra hẳn mấy loại phương án, đều bị phủ định hết.
Không đặc sắc!
Không có sáng ý!
Chắc chắn là không được.
Hoàng Tư Bác suy đi nghĩ lại.
Đột nhiên, đầu óc hắn xẹt qua một tia sáng!
Trước kia, tổng giám đốc Bùi gọi
điện cho hắn, hỏi hắn video này có phải tên là "XXXXX" không.
Năm chữ, cụ thể là gì, Hoàng Tư Bác đã hơi quên mất rồi.
Tại sao Tổng giám đốc Bùi phải đặc biệt hỏi câu này?
Chẳng lẽ nào... là một loại ám chỉ nào đó nào?
Nhưng... tổng giám đốc Bùi rốt cuộc hỏi cái gì ý nhỉ…
Hoàng Tư Bác đi đi lại lại trong
phòng, cổ gằng nhớ lại.
"Nhớ ra rồi, tổng giám đốc Bùi nói là “Vạn Lần Không Ngờ Tới! " Hoàng Tư Bác phấn khởi hét lên một tiếng.
Chu Tiểu Sách có hơi ngỡ ngàng:"Vạn Lần Không Ngờ Tới?"
"Phải, lúc đó tổng giám đốc Bùi nói chính là cái tên này, chắc chắn không sai!" Hoàng Tư Bác chắc chắc nói..
Chu Tiểu Sách vuốt nhẹ mấy cọng lông dưới cằm của mình: “Nhưng tên video này của chúng ta đã xác định rồi mà.”
"Không vấn đề, tên có thể dùng cái tên này, quan trọng là ý tưởng! Ý Tưởng mới là quan trọng nhất!"Hoàng Tư Bác cảm thấy mình đã sáng tỏ thông suốt!
Chu Tiểu Sách suy nghĩ tìm tòi chốc lát, đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, ta đã nói đề tài ban đầu chúng ta nghĩ thiếu cái gì đó, là thiếu đảo ngược đó”
"Bình dị mộc mạc, làm thành phim tài liệu, căn bản không có cách nào phát huy được ưu thế của video ngắn.”"Chỉ một phút ngắn ngủi, muốn làm cho khán giả ấn tượng sâu sắc thì phải tạo bất ngờ, bắt buộc phải đảo ngược!"
“Vậy bằng cách này, là đã có phương hướng chung rồi, tiếp theo sẽ là trau chuốt! làm văn án, thêm tiết mục ngắn, nổi bật hình tượng tổng giám đốc Bùi, đồng thời làm tốt đảo ngược!”
“Thuận tiện lại thêm vào chút trào phúng và hài kịch ngược!”
Tức khắc, các ý tưởng của Chu Tiểu Sách tuôn ra như suối, mạch suy nghĩ của toàn bộ video ngắn hoàn toàn được sắp xếp rõ ràng!
Thậm chí kịch bản của tập thứ nhất cũng xuất hiện rành mạch!
'Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi' kịch bản tập một phần một:Ta nhìn đi nhìn lại Rolex của mình,không phải để xem thời gian, mà là để ngươi trong lúc vô ý biết rằng ta là một thổ hào.
Ngày này, ta chợt có ý nghĩ, muốn tạo ra một trò chơi khiến người chơi bùng nổ.
Ta tùy ý bán đi một chiếc Rolex, tích góp đầy đủ tiền vốn nghiên cứu và phát triển ban đầu là 200 nghìn đồng.
Một giờ sau, khi nhiệm vụ này được bán lại cho các thực tập sinh mới, số tiền này đã giảm đi ba phần tư.
Nhìn báo giá tài nguyên trên trạm tài nguyên, ta thấy có chút vui vẻ an tâm, những người bên dưới cũng khá thành thật.
Lúc này, quỹ nghiên cứu và phát triển để lại cho thực tập sinh vẫn còn 50 nghìn.Nghe nói phải sử dụng 50 nghìn đồng để phát triển một trò chơi, biểu hiện của hắn lúc đó từ bối rối đến nghi ngờ, đến ngạc nhiên, rồi lại cầu xin và cuối cùng là cam chịu số phận, vô cùng thú vị.
Ta không khỏi vui sướng một hồi,xem ra quát tháo thị trường ta đây,cuối cùng cũng phải nếm mùi một lần thất bại.
Thật không ngờ, cuối cùng ta đã làm ra một trò chơi khiến người chơi bùng nổ.
Thực tập sinh đã làm một trò chơi 8 giờ lái xe nhàm chán, vậy mà được người chơi yêu thích. Chỉ trong thời gian hai tuần, số lượng tiêu thụ đã vượt quá 200 nghìn.
Thế là, một khi ta vui vẻ, đã cho hằn nghỉ phép một tháng có lương, để hắn trong phong cảnh sông núi nổi tiếng của tổ quốc tiếp tục khai thác linh cảm thiết kế game.
Nhìn một nhà thiết kế ngôi sao tương lai đang từ từ đi lên, ta dạt dào mà vui vẻ yên tâm, lại hoàn thành được một mục tiêu nhỏ nhất không đáng kể.
Haizz, cuộc sống hàng ngày của các nhà thiết kế game thường giản dị tự nhiên mà khô khan. …
Viết xong kịch bản của tập đầu tiên như gió cuốn mây tan, Chu Tiểu Sách thậm chí còn chưa hài lòng lắm.
"Anh Hoàng, thế nào! Hoàng Tư Bác đọc qua một lượt:"Không tệ! Có tiết mục ngắn, có đảo ngược, còn có hài kịch ngược, kịch bản này được đấy!"
"Vả lại, những điều này đều là lấy từ kinh nghiệm thực tế của tổng giám đốc Bùi!”"Cảnh tượng trực tiếp lấy đề tài từ công ty, diễn viên và bối cảnh đều sẵn có. Quay xong một tập nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ hoặc một tiếng, tính thêm cả thời gian làm hậu kỳ. Hai ngày ra một tập là quá dư thừa."
"Nhưng... vấn đề duy nhất là, sự thành công của trò chơi này, thực ra đã nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi. Chúng ta làm thành một cảm giác ngoài dự đoán, có phải không thích đáng lắm không?
“Có phải đã làm thấp hình tượng của tổng giám đốc Bùi không?”
Chu Tiểu Sách lắc đầu nói: “Haiz,nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống,nhưng cao hơn cuộc sống mà! Vốn dĩ là muốn tiến hành gia công lại nghệ thuật. Ta tin rằng với sự hào phóng của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn là cũng không quan tâm đến chuyện này.”
Hoàng Tư Bác nghĩ một lúc: “Ừm,cũng đúng!”
Hai người lập tức trở nên phấn khích.
Chu Tiểu Sách tiếp tục làm kịch bản cho tập tiếp theo, thỉnh thoảng lại hỏi Hoàng Tư Bác về một số chi tiết trong công việc hàng ngày của tổng giám đốc Bùi, cũng như một số điều thú vị trong quá trình nghiên cứu phát triển game.