“Làm chồng của Khổng Xuân Hoa, cho dù bà ấy làm chuyện gì không tốt thì tôi đều phải xin lỗi với mọi người. Đây là do tôi không quản lý bà ấy, mang đến rất nhiều phiền phức cho mọi người. Còn nữa, ông Tiền và vợ ông ấy, tôi cũng xin hai người chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Nói xong, ông Triệu lại lần nữa cúi người về phía hai người họ.
Không đợi mọi người phản ứng lại, ông ta tiếp tục nói:
“Nhà chúng tôi không định chiếm đất. Mấy đường phấn vẽ trên sân là do gần đây cháu trai trong nhà bướng bỉnh. Nhìn thấy Lập Đông vẽ ở phía sau vách phòng tây nên học theo Lập Đông vẽ bậy bạ trên sân. Đứa nhỏ này còn chưa đến mười tuổi, đang ở độ tuổi bướng bỉnh. Tôi không biết nên giải thích thế nào nên chỉ có thể kêu thằng bé lại đây nói lời xin lỗi với mọi người.”
Nói xong, ông Triệu vẫy tay với cháu trai lớn: “Đại Bảo, con mau đến chỗ của ông nội.”
Bình thường Hà Ngọc Yến ngẫu nhiên ở ngoài sân cũng nói chuyện với nhóm các bác gái và thím. Mấy đứa nhỏ trong khu nhà cô chỉ quen biết Đổng Kiến Dân và đứa nhỏ nhà họ Khâu ở bên cạnh. Những đứa trẻ khác chỉ coi như quen mắt, ngay cả tên cũng không biết.
Mà Triệu Đại Bảo trước mắt này nhìn rất mũm mĩm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT