Hai người đang nói đến Đổng Kiến Dân thì nghe thấy tiếng con ngỗng lớn dưới hành lang kêu lên, phát ra tiếng kêu cạc cạc cạc cạc. Tiếp theo chính là tiếng la hét ầm ĩ của trẻ con.
Cố Lập Đông nhìn ra bên ngoài, hay rồi, thằng nhóc lì lợm Đổng Kiến Dân đang dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cậu nhóc đang cố gắng ngăn cản cuộc tấn công của con ngỗng.
Cuối tuần anh xách con ngỗng này về cũng không giết ngay mà nuôi nó dưới hành lang. Có lẽ thằng nhóc lì lợm Đổng Kiến Dân thối kia đi trêu chọc nó nên mới nhận lấy cuộc tấn công của ngỗng.
Anh tiến lên xách con ngỗng đặt vào trong phòng bếp. Cố Lập Đông quay đầu kêu Đổng Kiến Dân còn đang khóc nhanh chóng về nhà đi. Khi anh chuẩn bị xoay người quay về nhà chính tiếp tục ăn cơm thì nhìn thấy Lâm Hà Hương đang đứng dưới hành lang trước phòng phía đông, hai tay khoanh lại đặt trước ngực cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Đổng Kiến Dân.
Trong nụ cười kia không có ý tốt, anh nhìn thôi cũng cảm thấy ớn lạnh.
Hà Ngọc Yến cũng nhìn thấy biểu cảm kia của Lâm Hà Hương. Cô thấy Cố Lập Đông tiến vào lập tức nói: “Sau này chúng ta cách xa nhà này ra một chút. Nụ cười vừa rồi của Lâm Hà Hương khiến em rùng hết cả mình.”
“Chứ còn sao nữa! Chị dâu đúng là không có nghĩa vụ dạy dỗ em chồng. Chẳng qua em chồng gây chuyện, bản thân lại đứng ở bên cạnh chế giễu. Anh cảm thấy không tốt lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play