So với Hà Ngọc Yến vui vẻ, Vương Phượng Nhi có vẻ rất tức giận.
Sau khi Trưởng khoa nhân sự tuyên bố tan họp, cô ta chạy ra khỏi phòng họp, hoàn toàn không còn tâm tư cẩn thận nịnh bợ những nhân viên lâu năm như lúc trước.
Người ở đây phần lớn đều là những người có kinh nghiệm, lập tức biết suy nghĩ của Vương Phượng Nhi. Bọn họ lắc đầu, khi đi ra ngoài thì gật đầu với nhóm bốn người Hà Ngọc Yến, mỉm cười tỏ vẻ kêu bọn họ chăm chỉ làm việc, đơn vị sẽ không bạc đãi bọn họ,… vân vân.
Trở lại chỗ làm việc, Tiêu Phi lại là người đầu tiên tới đây chúc mừng cô.
“Lúc này tôi thua nhưng nửa năm sau còn một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn, sẽ không bị bại bởi cô mãi đâu.”
Vào ngày tới báo cáo kia, Hà Ngọc Yến đã cảm thấy thái độ của Tiêu Phi rất giống người thích lãnh đạo. Lời nói cũng không dễ nghe, còn hơi “nịnh bợ người trên khinh thường kẻ dưới” một chút. Mà Vương Phượng Nhi cho người ta ấn tượng đầu tiên là đồng chí nữ vừa thông minh vừa hào phóng.
Nhưng mà nửa năm trôi qua, Hà Ngọc Yến phát hiện ấn tượng đầu tiên có đôi khi không thể tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT