Trên đường về nhà, Hà Ngọc Yến đang suy nghĩ về lời nhắc nhở của Hoàng Mỹ Liên.
Vừa quay lại khu nhà chung cô đã nhìn thấy Tôn Lệ Mẫn, người này hiếm khi về sớm. Cô ấy đang tụ tập ngoài sân với bác gái Khúc và một số bác gái khác trong khu nhà chung. Những người này nhìn thấy Hà Ngọc Yến đi vào đều mở to mắt nhìn cô: “Yến Tử, cháu trở về đúng lúc lắm!"
Chiều nay không có lớp nên Hà Ngọc Yến về sớm. Đây là lần đầu tiên cô gặp được ánh mắt chào đón đầy thân thiện như vậy.
Bác gái Phùng tiếp tục: “Vừa rồi có người kéo xe đi khắp phố nhặt đồ cũ. Không phải nhà cháu có nhiều đồ cũ sao? Người đàn ông đó vẫn chưa đi đâu, đang ở góc ngõ phía trước đấy. Muốn bán đồ cũ thì bây giờ có thể lấy đồ qua đó hỏi giá xem sao.”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Thôi ạ, những thứ đó cháu mua chỉ để nhìn cho đẹp, bán đi cũng không được bao nhiêu.”
Hà Ngọc Yến vừa nói vừa nhìn bác gái Khúc đang cực kỳ đắc ý đứng trong đám đông. Trong thâm tâm cô biết đối phương chắc chắn đang có đồ để bán. Cô cũng không hỏi mà chỉ nói với Tôn Lệ Mẫn: "Chị Tôn, tôi có chuyện muốn nói với chị, chị có thể đến nhà tôi được không?"
Hôm nay Tôn Lệ Mẫn tan làm sớm, đang định nếm thử nước tương nhà vừa mới làm xem sao. Nghe thấy Hà Ngọc Yến gọi mình, cô ấy lập tức nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của cô, nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play