Cố Học Thiên đang cảm thấy không kiên nhẫn vì bị Cố Minh Mị quản lý quá nhiều. Thấy bà ta đang nói chuyện đột nhiên ngẩn người, hắn ta nhịn không được mà vỗ vỗ cái bàn vài cái, rốt cuộc khiến bà ta lấy lại tinh thần.
Cố Minh Mị nhận ra được vừa rồi bản thân ngẩn người, bà ta ho khan hai tiếng tiếp tục nói tiếp đề tài vừa rồi: “Dù sao con không cần đặt tâm tư ở trên người Cố Lập Đông kia, đó chỉ là một tên nghèo kiết. Lúc còn trẻ mẹ đã gặp qua rất nhiều người như vậy, thế giới của con và nó khác nhau. Tương lai cũng khác nhau như trời với đất.”
Cố Học Thiên không muốn nghe đối phương nói mấy chuyện này nhưng nghĩ lại người này có thể mang đến chỗ tốt cho hắn ta, hắn kiềm chế tâm trạng lắng nghe vài câu. Khi nghe thấy đối phương nhắc tới việc muốn tìm Cố Minh Lý, đuổi đứa con hoang Cố Lập Đông này đi thì trong lòng Cố Học Thiên hơi mơ hồ chờ mong. Thật ra hắn ta rất muốn ba mẹ không qua lại với Cố Lập Đông, cho dù rõ ràng đó không phải là ba mẹ ruột của hắn ta nhưng hắn ta vẫn không vui khi nhìn thấy ba mẹ thích Cố Lập Đông.
“Nhưng không phải Cố Lập Đông trông rất giống Cố Minh Lý sao?”
Cố Minh Mị nghe thấy lời này thì bĩu môi: “Trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, chẳng lẽ đều là con của Cố Minh Lý cả sao?”
Lời này có lý, lúc trước Cố Học Thiên cũng cảm thấy như vậy chỉ là thái độ chắc chắn của ba mẹ khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
Cố Minh Mị: “Dù sao con không cần tiếp xúc với tên nhóc nghèo đó. Loại người này ấy à, chỉ cần mẹ con cử động ngón tay là có thể nghiền chết nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT