Hà Ngọc Yến không biết chuyện sau khi bản thân rời đi thì Tào Đức Tài nói lỡ miệng. Cho dù cô biết thì cũng không để ý đến.
Lúc này cô đang mua đồ đạc trong cửa hàng ủy thác ở cửa chợ. Có không ít người trong cửa hàng ủy thác. Có người tới gửi bán đồ, cũng có người tới mua đồ. Thậm chí còn có một vài người đẩy xe đẩy đồ thu hồi đưa vào trong kho.
Bộ gia cụ bằng gỗ tử đàn của nhà họ Cố được mua về từ cửa hàng ủy thác. Hà Ngọc Yến nhìn thì cảm thấy thật sự không tệ. Cái này đặt ở đời sau cũng đáng giá sáu con số. Cho nên hôm nay cô cố ý lại đây xem, chuẩn bị mua một cái bàn trang điểm về.
Bởi vì gia cụ có kích thước lớn nên bình thường được chất đống trong kho hàng.
Giám đốc cửa hàng ủy thác nghe nói bọn họ muốn mua bàn trang điểm thì dẫn bọn họ đi đến kho hàng.
Khác với miêu tả trong truyện niên đại, gia cụ cũ trong kho hàng đều được mài giũa và sơn một lần nữa, cũng không khác gì với gia cụ mới.
“Bên này đều là bàn trang điểm, vừa vặn mấy ngày hôm trước mới nhận được mấy món hàng mới.”
Hà Ngọc Yến nhìn qua, phần lớn đều là bàn trang điểm kiểu cũ màu nâu đậm. Kiểu dáng thiên về kiểu cơ bản, không có khắc hoa nhiều. Kiểu dáng này vừa lúc chính là kiểu mà Hà Ngọc Yến thích.
“Em có thích cái nào không?” Cố Lập Đông nhìn dáng vẻ của Hà Ngọc Yến thì biết có cái mà cô thích.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT