Vừa nghe Hà Ngọc Yến nói muốn đi đến Văn phòng đường phố, Tôn Tiêu Nhu lập tức không nói chuyện nữa.
Bối cảnh của cô ta chưa qua điều tra, những lời đồn đãi bên ngoài đã rất khoa trương rồi. Tôn Tiêu Nhu chỉ muốn sống yên ổn một khoảng thời gian thôi. Nghĩ đến đây, cô ta không tình nguyện mà nói: “Tôi xin lỗi.”
Hà Ngọc Yến không để ý đến cô ta, cô cúi đầu nói chuyện với Đan Đan: “Đan Đan, vừa rồi cái người mắng con đang nói xin lỗi với con. Con có muốn nghe không?”
“Mẹ, con không tha thứ cho dì ấy có được không?”
Lời này vừa nói ra khiến Hà Ngọc Yến bật cười một tiếng, “Được, con có thể nghe lời xin lỗi của cô ta. Tha thứ hay không là quyết định của con.” Cô không phải người có lòng bao dung lớn đến mức mà người ta đánh mặt cô một cái rồi nói một câu xin lỗi là đã tha thứ.
Vì vậy, mọi người nhìn thấy Tôn Tiêu Nhu, một người lớn xin lỗi với trẻ con. Sau khi nhóc con nghe xong thì gật đầu không nói lời nào, xoay người nắm tay mẹ muốn đi về nhà.
Tình huống trở nên rất xấu hổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play