“Tôi muốn cái ghế dựa mất chân kia. Các người ai lấy giúp tôi với.”
Hứa Thúy Bình nói chuyện không phải phép , ông Khang chậm rì rì uống một ngụm trà nóng, lúc này mới chậm rãi đáp lại một câu: “Nơi này là trạm thu mua phế thải, không phải cửa hàng bách hóa. Cô muốn cái gì thì tự đi mà lấy. Sau khi lấy được thì bê đến trước mặt tôi, tôi nói bao nhiêu tiền thì cô thanh toán bấy nhiêu. Tôi viết phiếu xong cô mới có thể lấy đi.”
Hà Ngọc Yến nghe được lời này thì bật cười thành tiếng.
Ông Khang thật là lợi hại! Chuyên trị loại người như Hứa Thúy Bình.
Hứa Thúy Bình hiển nhiên biết mình không làm gì được. Cô ta dậm chân một cái, đứng lên mặt đất tích đầy tuyết đã bị làm bẩn, lúc này mới lấy được cái ghế mất chân đã để trong góc nửa năm ra.
Cái ghế này tổng cộng có hai chân, đều bị mục nát, miếng gỗ không đáng tiền, không biết ai mới đưa đến chỗ bọn họ.
Hà Ngọc Yến chắc chắn trong này không có thứ gì tốt, tò mò tại sao Hứa Thúy Bình phải mua vật này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play