Triệu Tuyên cảm thấy đôi khi An Bình thật sự mẫn cảm ngoài dự đoán.
Đối với suy đoán mà An Bình buột miệng thốt ra, ngón tay Triệu Tuyên đặt bên cửa sổ gõ nhẹ, trầm giọng nói: “Đúng vậy, ta không phải là vương gia của ngươi, ta chính là một cô hồn dã quỷ ba mươi tuổi.”
“Phốc…” An Bình nhịn cười mà rung hết bả vai: “Vương gia, trước khi người bịa chuyện có thể đọc thoại bản trước được không? Người ta hay kể mở đầu đều là con quỷ sống mấy trăm năm tuổi mới đúng.”
Mặt Triệu Tuyên nghiêm túc: “Ta là con quỷ đoản mệnh.”
“Phi…phi…phi! Không được nói bậy. Vương gia người phải sống lâu trăm tuổi.” 
Triệu Tuyên chớp mắt: “Sống lâu trăm tuổi không phải biến thành yêu quái sao?”
An Bình muốn nhào lên che miệng hắn, gấp gáp nói: “Vương gia người nói bậy bạ gì đó.”
Triệu Tuyên cũng phát giác lời nói của mình có chút bất kính, nhưng mà hắn cũng không có hoảng như An Bình.
An Bình thăm dò nhìn phía bên ngoài cửa sổ, lại chạy tới mở cửa khắp nơi rồi lại đóng lại, giống như có tật giật mình: “Cũng may không có ai nghe thấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play