Y chưa từng dùng thái độ nghiêm túc như vậy nói chuyện với Dương Tuân, thường là y sẽ khóc nháo lên, cho dù làm bộ như vô tội, sau lưng vẫn sẽ lén ra ngoài gặp người, Dương Tuân cũng không lo lắng đến mức như vậy.
Mọi vấn đề Dương Duyệt Chi đều hiểu rõ, Dương Tuân còn có thể khuyên gì nữa đây?
Ông trầm giọng nói: “Con như thế thì phụ thân không ngăn cản nữa, cũng cản không được, nhưng con phải biết chuyện gì cũng có giới hạn cuối cùng, người có lòng tự trọng mới được người khác tôn kính, đừng để phụ thân con ra ngoài bị người ta đàm tiếu.”
Dương Duyệt Chi vô cùng vui mừng, cũng hiểu ý của ông, đảm bảo: “Phụ thân yên tâm, nhi tử thích một người nhưng cũng không sa đọa đến mức trở thành luyến sủng của người ta, nếu hắn cũng thích con, vậy thì chúng con sẽ quang minh chính đại đến với nhau, con cùng hắn không thể thành thân, nhưng hy vọng được mọi người chúc phúc, sẽ không lén lút vụng trộm ở bên nhau.”
Y đã nói đến mức này, hiển nhiên trong lòng đã suy tính rất kỹ, Dương Tuân không còn gì để nói, xua tay: “Đi đi.”
Dương Duyệt Chi vui mừng đứng dậy, vừa chạy vừa nói: “Cám ơn phụ thân.”
Dương Tuân một mình ngồi đó, cho đến khi Dương phu nhân tới tìm ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT