Làm công hai ngày, Phùng Nghiêu cuối cùng cũng trả hết nợ nần.
Một tuần sau, Vân Sam gọi anh ta đến nhà thuê.
“Đây là Cao Tử Thảo tôi làm.” Vân Sam vừa nói vừa đưa ra một hộp gỗ tròn nhỏ như đồng xu.
Phùng Nghiêu nhận lấy nhìn kỹ.
Cao có màu đỏ tía, tản ra một mùi hương thanh mát vô cùng dễ ngửi. Trên hộp gỗ có khắc chữ, “Bán ở chợ giao dịch, Vân Sam chế tạo.”
“Chợ giao dịch là cái gì?” Phùng Nghiêu có rất nhiều thắc mắc trong lòng.
Vân Sam trả lời, “Giống như chợ bình thường, người chơi có thể đem vật phẩm đã chế tạo gửi bán ở đó. Sau khi giao dịch xong phải trả 5% thuế gửi bán.”
“Nếu như vật phẩm có chất lượng xấu thì sao?”
“Trước khi gửi bán sẽ có chuyên gia kiểm tra chất lượng, nếu như đủ tiêu chuẩn mới cho phép thu phí.”
“Trên hộp gỗ khắc người chế tạo là để quảng cáo thương hiệu à?” Phùng Nghiêu phản ứng lại.
“Đúng vậy.” Vân Sam gật đầu, “Sản phẩm giống nhau nhưng người chế tạo khác nhau, hiệu quả cũng không giống nhau. Giá cả và dược liệu càng tốt thì sẽ càng bán đắt hàng.”
Phùng Nghiêu thấy trên bàn gỗ bày hơn trăm hộp gỗ nhỏ, thở dài, “Tôi nghĩ sản phẩm này của cô chắc chắn sẽ có tiềm năng phát triển rất tốt, cũng không nhất thiết phải lôi tôi nhập bọn, dù sao tôi cũng không biết mấy cái này.”
Vân Sam lại nói, “Kéo anh nhập bọn là vì thảo dược của anh cung cấp.”
Kỳ thật, cô làm một mình cũng được.
“Cô phí không ít tâm tư, mà tôi chỉ tốn một ít thảo dược, xong việc lại chia đôi….” Phùng Nghiêu băn khoăn.
“Cũng không thể tính như vậy.” Vân Sam nghiêm túc nói, “Công cụ mua được về sau vẫn có thể dùng; dù cần thêm nguyên liệu cũng không quá tốn kém; hộp gỗ tự chế cũng mất phí nhưng người kia đã đồng ý chế tạo hộp đựng Cao Tử Thảo để đổi lấy thuốc mỡ dùng, cho nên cũng không tốn quá nhiều chi phí. Tính đi tính lại thì chia đôi vẫn rất hợp lý.”
Cô cũng không nhắc đến chuyện Tử Thảo từ trước đến giờ vẫn luôn cung không đủ cầu. Nếu cô mua ở tiệm thuốc thì giá vừa cao lại còn giới hạn số lượng mua.
Phùng Nghiêu một lúc lấy ra 30 cây, nói thật thì giúp ích không ít chuyện đâu.
“30 cây Tử Thảo, tổng cộng chế được 336 hộp Cao Tử Thảo.” Vân Sam báo số lượng..
“20 hộp là thù lao cho hộp gỗ do Xưởng Gia Công chế tạo.”
“300 hộp để bán, bán 8 tích phân / hộp.”
“Còn 16 hộp chia đều, anh có thể tùy ý xử lý 8 hộp của mình.”
Phùng Nghiêu lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi, “Nhiều hộp như vậy có thể bán hết không? Bây giờ trong trò chơi cũng không nhiều người chơi lắm đâu.”
Vân Sam: “Ít người chơi cũng không sao, tôi vốn muốn bán cho NPC mà.”
Phùng Nghiêu sửng sốt.
**
Xưởng Đốn Củi
NPC phụ trách Triệu tiên sinh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay có bảy vết muỗi đốt. Ông ta gãi liên tục, hận không thể tách da ra khỏi người.
Nhưng mà miệng v·ết th·ương sưng đỏ, ngứa không chịu được.
Ông ta móc trong túi ra một hộp gỗ hình tròn, bên trong trống không, không còn một ch·út th·uốc mỡ nào.
Triệu tiên sinh tức giận ném hộp đi.
“Tôi cũng có cái này, ông thử xem?” Phùng Nghiêu không biết xuất hiện từ đâu, lấy ra một hộp gỗ tròn.
Triệu tiên sinh thật sự ngứa đến mức chịu không nổi, vì thế liền nhận lấy hộp gỗ, quệt thuốc mỡ bôi lên trên vết đốt.
Sau khi bôi xong liền có cảm giác mát lạnh, chỗ bị cắn hình như không còn ngứa nữa.
“Đây là Cao Tử Thảo tôi mới mua mấy ngày trước, còn chưa bóc tem, cho ông đấy.” Phùng Nghiêu nhiệt tình nói.
Triệu tiên sinh vốn muốn nói không cần, nhưng ông ta chạy khắp tất cả các tiệm thuốc trong ba ngày, chỗ nào Cao Tử Thảo cũng đều hết hàng rồi.
Triệu tiên sinh rùng mình khi nghĩ đến không biết phải mất bao nhiêu ngày nữa Cao Tử Thảo mới bán tiếp. Ông ta nắm chặt hộp gỗ, miệng trách móc nói, “Cậu đó, làm việc liều mạng như vậy. Công nhân đều có thời gian nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng phải dừng lại để thở chứ.”
Phùng Nghiêu ngầm hiểu ngay lập tức.
Làm công được thanh toán lương theo giờ, chỉ yêu cầu thời gian làm việc chứ không yêu cầu lượng công việc phải làm. Làm việc mệt mỏi nhóm công nhân có thể nghỉ ngơi một chút.
Bình thường khi đến, nhiều người chơi mới ngồi một lúc đã bị Triệu tiên sinh mắng chửi. Bây giờ tặng quà, tăng độ hảo cảm, về sau có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.
**
Một đêm ngủ ngon.
Từ khi bị muỗi đốt, Cao Tử Thảo trong nhà đã dùng hết, đã rất lâu rồi Triệu tiên sinh chưa được ngủ một giấc thật ngon. Ông ta mở mắt ra, cảm thấy toàn thân thoái mái, tràn trề năng lượng.
Vén tay áo lên, ông ta định bôi thêm cao vào vết đốt, lại thấy bảy vết sưng đỏ đều đã mất, làn da sạch sẽ giống như chưa từng bị đốt.
Triệu tiên sinh kh·iếp sợ không thôi, “Bình thường mua Cao Tử Thảo phải bôi hai ngày mới hết vết muỗi đốt. Thuốc mỡ lần này không những giúp ngủ ngon mà ngay cả vết muỗi đốt cũng không còn nữa??”
Ông ta nhìn dòng chữ khắc trên hộp, “Bán tại chợ giao dịch, Vân Sam chế tạo.”
Ông ta cuống quít rời giường, nhanh chân chạy đến chợ giao dịch
—— thuốc mỡ dùng tốt như vậy phải mua nhiều một chút mới được.
**
Liên tiếp hai ngày, Phùng Nghiêu hào phóng giống như bị trúng tà vậy.
Rõ ràng trong túi không còn nhiều tích phân, nghèo đến nỗi phải làm công ở xưởng đốn củi, nhưng lại sẵn sàng lấy ra hộp Cao Tử Thảo. Chỉ cần có người bị muỗi đốt, sau đó liền có thể quệt thuốc mỡ bôi.
NPC có quen biết không nhìn nổi. Có người tuổi lớn lén khuyên hắn, “Dùng tiết kiệm một chút. Hộp Cao Tử Thảo có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
“Không có việc gì, đây là người khác đưa cho tôi.” Phùng Nghiêu sảng khoái nói, “Mọi người ngày thường đều chăm sóc tôi, có đồ tốt không thể giấu đi được.”
Nhóm NPC nhìn anh ta ngày càng thuận mắt, nói chuyện cũng không kiêng dè.
“Mua Cao Tử Thảo ở chợ giao dịch đúng không? Dùng xong hiệu quả rất tốt, ngày mai tôi sẽ đi mua một hộp.”
“Tôi lâu rồi vẫn chưa mua được Cao Tử Thảo! Biết chợ giao dịch có bán nên quyết định đi sớm một chút. Hôm nay, tôi tan làm sẽ đi một chuyến.”
“Đều là Cao Tử Thảo mà sao hộp thuốc mỡ này có vẻ có hiệu quả tốt hơn nhỉ? Bôi vào ngay lập tức hết ngứa, còn ngủ một giấc đến không biết sao trăng gì.”
“Cái đấy thì biết để làm gì? Dù sao dùng tốt là được. Không nói dối mấy người, lúc trước, tôi nhờ người quen mua giúp Cao Tử Thảo ở Diệu Xuân Đường, một hộp 12 tích phân, mà hiệu quả còn không nhanh bằng hộp này.”
Có người ngạc nhiên lớn tiếng, “Diệu Xuân Đường là tiệm khám tốt nhất trong doanh địa đó.! Nghe nói Cao Tử Thảo nhà ông ta không giống chỗ khác, phí tổn cao, hiệu quả lại tốt, không làm tổn thương da, cho nên bán rất đắt hàng.”
Nhớ lại lúc trước, NPC phiền muộn nói, “Không tổn thương da thì chưa thấy, chỉ thấy thực sự đắt hơn những chỗ khác đấy.”
Công nhân trong xưởng đốn củi đều có gia cảnh khó khăn, “So sánh giá Cao” cũng không liên quan đến bọn họ. Nghe nói có Cao Tử Thảo vừa rẻ lại hiệu quả tốt, mọi người đều hẹn nhau sau khi tan làm cùng đến chợ giao dịch mua.
Phùng Nghiêu trên mặt tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang nổi sóng dữ dội.
Đúng như những gì Vân Sam nói, NPC chắc chắn sẽ mua.
**
Mỏ Quặng.
Trên cổ tay Hà Trường Thanh có hai vết muỗi đốt, cẳng chân có ba vết, trên cổ còn có một vết. Anh ta vừa gãi vừa than phiền, “Đây rốt cuộc là giống muỗi gì vậy? Ngứa muốn chết?”
Người chơi vừa tham gia trò chơi, chỉ có áo tang, quần ma màu trắng. Trong doanh địa lại nhiều muỗi, dễ bị cắn chỗ da lộ bên ngoài.
Nếu như bị muỗi đốt, bôi Cao Tử Thảo, vết đỏ sẽ nhanh chóng biến mất.
Nhưng nếu không mua nổi thuốc mỡ, vậy thì rất thảm. Phải mất ít nhất năm ngày miệng vết thương mới khép lại. Mà ở chỗ bị đốt vô cùng ngứa, khiến người ta không thể tập trung được.
Hà Trường Thanh vốn định cắn răng chịu đựng, sau đó tích cóp tiền mua quần áo dài. Nhưng anh ta đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình mà xem nhẹ mức độ chân thật của trò chơi.
“Một hộp không phải chỉ có 8 tích phân thôi à? Chả nhẽ mình còn không mua được sao!”
Hà Trường Thanh từ bỏ giãy giụa.
Sau khi kết thúc công việc làm công, anh ta nhanh chóng chạy đến dược quán gần nhất.
Ai ngờ nhân viên bán hàng lại nói với anh ta, “Cao Tử Thảo đã hết hàng, một thời gian sau mới tiếp tục bán được.”
Chạy liên tiếp hai cửa tiệm, nhân viên đều nói như vậy.
Vì cái gì mà anh ta tình nguyện tiêu tiền nhưng tiền lại không để anh ta tiêu chứ? Chẳng lẽ là do bối cảnh tận thế à?
Hà Trường Thanh cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Đúng lúc này, vài tên NPC kết bạn đi ra từ chợ giao dịch, biểu cảm trên mặt như thể nhặt được bảo bối.
Cao Tử Thảo!
Thần kinh Hà Trường Thanh rung lên, đi vào chợ giao dịch.
Trong sảnh lớn không có nhiều người, xung quanh bày mười mấy máy bán hàng tự động, ở quầy thanh toán có ba gã nhân viên bán hàng NPC.
Hà Trường Thanh không hiểu có chuyện gì. Sau đó, anh ta thấy một bé trai ấn ấn một lúc ở máy bán hàng tự động, sau đó cầm một tờ giấy đi đến quầy thanh toán.
Nhân viên bán hàng lấy tờ giấy, bé trai đổi được một hộp Cao Tử Thảo liền cao hứng rời đi.
Hà Trường Thanh đột nhiên thông suốt. Anh ta đứng trước một máy bán hàng tự động, muốn xem thử.
Giao diện tự động phân loại vật phẩm. Một số vật phẩm có nhiều yêu cầu đang xử lý, cũng có nhiều vật phẩm ít yêu cầu xử lý.
【 Quần áo 】
Tên: Áo thun dài tay cotton nguyên chất
Số đo: L
Số lượng: 1
Giá bán: 15 tích phân
Người bán: Đinh may vá ( tên đen )
【 Bao 】
Tên: Túi Vải
Số lượng: 1
Giá bán: 12 tích phân
Người bán : An Tiêu Mạt ( tên trắng )
Tên: Ba Lô
Số lượng: 1
Giá bán: 20 tích phân
Người bán: Chu may vá ( tên đen )
【 Dược phẩm 】
Tên: Cao Tử Thảo
Số lượng: 1
Giá bán: 8 tích phân
Người bán: Vân Sam ( tên xám )
Tên: Cao Tử Thảo
Số lượng: 5
Giá bán: 40 tích phân
Người bán: Vân Sam ( tên xám )
Nhìn đến giao diện dược phẩm, Hà Trường Thanh kinh hãi khi nhìn thấy “Cao Tử Thảo” và “Vân Sam”.
“Có người có thể đặt nhiều đơn như vậy à?” Anh ta lẩm bẩm trong lòng.
Nhấn vào “Mua sắm”, giao diện nhảy sang trang thanh toán.
Quét đồng hồ màu đen, tích phân -8, máy bán hàng tự động phun ra hoá đơn.
Hà Trường Thanh cầm bằng chứng đến quầy tìm NPC, chỉ một lúc sau Cao Tử Thảo đã đến tay.
**
Ba ngày sau.
Vân Sam gọi Phùng Nghiêu đến chia tiền, “300 hộp Cao Tử Thảo, giá niêm yết 8 tích phân / hộp, tổng cộng bán được 2400 tích phân.”
“Sau khi giao dịch thành công trừ 5% thuế còn 2280 tích phân.”
“Chia đôi hai người mỗi người 1140 tích phân.”
“Trong thời gian ngắn như vậy mà đã bán hết 300 hộp rồi hả?” Phùng Nghiêu khó có thể tin.
“300 hộp thôi mà, lần này vẫn rất chậm.” Vân Sam nhanh nhẹn chuyển khoản.
Phùng Nghiêu chấn động không nói nên lời.
Trước đó không lâu, anh ta còn phát sầu vì 1 tích phân, sắp chết đói vì nghèo.
Hiện tại có hẳn 1140 tích phân! Tiền cũng đã vào tài khoản rồi!
Dựa theo giá kim chủ đưa ra, 1 tích phân =100 tệ, vậy tức là được khoảng 11.4 vạn.
Anh ta mới hợp tác với Vân Sam bao lâu nhỉ? Hình như còn chưa đến nửa tháng!
Phùng Nghiêu cảm thấy kinh hoàng, thật vất vả mới bình tĩnh lại. Vừa quay đầu liền thấy, Vân Sam vẫn mặc trang bị áo tang quần ma cho người mới, lập tức cứng họng, “Cô không định mua quần áo à? Không sợ muỗi đốt hả?”
“Không sợ.” Vân Sam bình tĩnh nói, “Muỗi không cắn tôi.”
Cô có thiên phú “Lực tương tác” nên muỗi sẽ không động tới cô.
Phùng Nghiêu thay đổi chủ đề, “Tôi đã xem thử chợ giao dịch, ở đó có mấy cái máy bán hàng tự động, giao dịch rất tiện.”
“Trò chơi ‘Tận Thế Doanh Địa’ thực sự quan tâm đến lợi ích của người chơi, vì người chơi mà suy xét rất nhiều.”
“Tôi từng chơi mấy trò khác, hầu như đều cho phép người chơi treo máy, bày quán bán hàng. Bây giờ muốn bán cái gì cũng không cần có mặt. Không có người trông cũng không ảnh hưởng đến chuyện mua bán.”
Vân Sam: Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Dù không có người chơi thì vẫn còn NPC mà.