Kim chủ trực tiếp mở cửa sổ tin nhắn riêng, “Có đó không? Tôi có tiền, cậu có tích phân không?”
Phùng Nghiêu buồn bực tới cực điểm, “Không có, thật sự không có.”
Kim chủ cố chấp nói, “Tôi sắp chết đói rồi! Mà chết rồi thì không được chơi trò chơi nữa, cậu có biết không? Cậu sẽ mất đi một khách hàng lớn đấy.”
“20 tích phân thì sao? Nếu không 10 tích cũng được? Hoặc là 5 tích phân cũng được luôn.”
Phùng Nghiêu, “…… Nhưng mà tôi cũng sắp chết đói rồi.”
“Lừa quỷ hả.” Kim chủ căn bản không tin, “Lấy thực lực của cậu, cộng với thời gian tham gia trò chơi, mà không có tích phân à? Mau nói gì đi, bán cho tôi, tăng giá gấp đôi.”
Hai người thường xuyên giao dịch, làm bạn bè cũng rất vui vẻ, nói chuyện gọn gàng dứt khoát.
Phùng Nghiêu cười khổ, chỉ có thể nói ra lịch sử mất mặt kia, “Bị NPC lừa.”
“Tôi cứu một người, tên đó nói muốn cảm tạ nên nguyện ý giảm giá một đống Tử Thảo cao cấp. Chỉ cần qua tay liền có thể kiếm một đống tiền.”
“Tôi còn tưởng là thù lao cứu người, vô cùng tin tưởng. Ai ngờ tên hỗn đản kia bán cho tôi thảo dược bị nhiễm đốm, căn bản không sử dụng được.”
“Khi giao dịch giấy trắng mực đen viết rõ, hai bên hoàn toàn tự nguyện. Tích tụ toàn bộ đá ném trên sông, lại còn không thể nói rõ lí lẽ. Nếu không phải gặp được người quen, xin được miếng cơm ăn, độ chắc bụng có lẽ sẽ tụt về con số 0, hôm nay liền dừng chơi.”
“Tôi sắp đói chết là nghiêm túc, không phải đùa giỡn với cậu.”
Thật lâu sau, kim chủ trả lời một chuỗi dấu ba chấm.
Phùng Nghiêu cho rằng chuyện mình trải qua quá mất mặt, không ngờ đối phương lại nói, “Không nghĩ tới cậu cũng xui xẻo giống tôi.”
Phùng Nghiêu, “???”
Anh ta kinh ngạc.
Kim chủ bắt đầu kể lể chuyện thảm bại anh ta đã trải qua, “Tôi hôm nay vừa đăng ký trò chơi, sau đó lập tổ đội đánh quái.”
“Trên đường cứu một NPC, lòng tràn đầy mong đợi cho rằng có thể xoát một chút hảo cảm, nhận được khen thưởng đặc biệt, kết quả vừa lơ đãng con mồi đã bị trộm.”
“Thể lực thấp đến nỗi sắp ngất xỉu rồi, độ chắc bụng chỉ còn 12, tôi nhanh chóng thoát khỏi trò chơi đi cầu cứu. Sau đó đăng bài mua tích phân, mạng cũng phụ thuộc vào cái này hoặc là vinh quang chết vào ngày chơi game đầu tiên. .”
“Chuyện này không thể nào, tôi còn có thù chưa báo! Dù cho có rời trò chơi thì cũng phải xử lí kẻ trộm mồi kia, thứ đồ NPC lấy oán báo ơn!”
Phùng Nghiêu: Khó trách oán niệm lớn như vậy, hoá ra cũng là người mệnh khổ.
“Tôi biết ai có tích phân. Chờ một chút, tôi giúp cậu hỏi. Không chừng cô ấy lại đồng ý bán.”
Nói xong mở một cửa sổ khác, tìm Vân Sam cầu cứu.
Giờ khắc này, Holmes bám vào người kim chủ, từ một từ “cô ấy” liền đoán ra là ai.
Anh ta trực tiếp tìm tới Vân Sam, “Cô có muốn giao dịch tiền tài một cách đơn giản nhất không?”
Vân Sam hiểu lầm, “Anh tính tiếp nhận tài khoản ‘ trời tru ’ của tôi à?”
“Trời tru” là tài khoản của một game khác lúc trước cô chơi.
Vân Sam lên kế hoạch đem tài khoản, đạo cụ, trang bị tách ra bán. Nhưng mà nếu có người đồng ý mua toàn bộ thì cô cũng lười tách ra.
Kim chủ: “…… Không, không, không phải, tôi muốn đưa ra giá cao mua tích phân ‘ Tận Thế Doanh Địa ’, cô xem tin tức trên diễn đàn đi.”
Đúng lúc này, Phùng Nghiêu gửi đến một đoạn giải thích dài.
Vân Sam nhanh chóng biết được tình huống.
Nhớ lại lúc trước cũng thường xuyên giao dịch tích phân, cô nói, “Tôi hôm nay vừa mới tham gia trò chơi, tích phân có tác dụng rất lớn, bán cho anh nhiều nhất 10 tích phân.”
Kim chủ cũng không phải tờ giấy trắng trong trò chơi. Anh ta cũng rõ ràng, lúc mới bắt đầu trò chơi tích phân rất quan trọng.
Nếu giai đoạn trước mà thiếu 10 tích phân, về sau có khả năng mọi chuyện đều chậm một bước so với người khác.
Bởi vậy anh ta chủ động chuyển 2000 tệ cho Vân Sam, trịnh trọng nói, “10 tích phân thì 10 tích phân, khi nào thì có thể lấy.”
Vân Sam nghĩ nghĩ, “Hôm nay thời lượng online đạt tối đa rồi, không vào trò chơi được. Buổi sáng ngày mai rồi lấy.
“Được.”
Một lời đã định, Vân Sam quay đầu tìm Phùng Nghiêu, “NPC bán cho anh Tử Thảo có đốm à? Bao nhiêu thế?”
Thời điểm trình bày sự việc, Phùng Nghiêu không cẩn thận lỡ miệng, chuyện mình bị lừa như nào cũng nói ra. Ngẫm lại có thể cứu vớt một đợt thảm, anh ta cũng không rút lại.
“Đại Sảnh Nhiệm Vụ thu mua 2 tích phân / cây, Tiệm Thuốc Bán Lẻ là 2.5 tích phân/ cây, tôi mua chỉ có 1.4 tích phân/ cây, tổng cộng mua 30 cây.”
Ký ức quá thảm nên Phùng Nghiêu nhớ rất ky. Vốn tưởng có thể bán lại cho Đại Sảnh Nhiệm Vụ kiếm lời 18 tích phân, ai ngờ cuối cùng mệt thấy bà ngoại mà chả được gì.
Vân Sam tính toán, đưa ra hai phương án: “Cách thứ nhất là bán cho tôi 30 cây Tử Thảo với giá 1.4 tích phân / cây, còn cách khác là đưa hết cho tôi.”
“Sau đó, chúng ta hợp tác, anh đưa tài liệu, tôi góp kỹ thuật, thiết bị, kiếm được lời sẽ chia đôi. Nhưng mà cụ thể làm như thế nào thì phải nghe tôi nói.”
Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng Phùng Nghiêu đã từng nghe đánh giá của những người khác về Vân Sam.
Trầm ổn, đáng tin cậy, nếu không nắm chắc chuyện gì sẽ không làm.
Ngẫm lại mọi chuyện cũng không biết sẽ đến đâu, anh ta quyết đoán nói, “Tôi chọn cách thứ hai.”
Phú quý trong nguy hiểm, không can đảm không làm nên việc lớn.
“Được, ngày mai, khi online sẽ liên lạc với anh.” Vân Sam nói.
**
Ngày hôm sau.
Vừa online, Vân Sam phát hiện trong doanh địa đang mưa nhỏ.
Mưa bụi lất phất, cảnh vật thực đẹp.
Trải qua một đêm, giao diện trạng thái hiển thị——
Thể lực: 100/100%
Độ chắc bụng: 92/100%
Thể lực tự động khôi phục thành giá trị tối đa, độ chắc bụng giống khi offline.
Vân Sam đi dưới mưa, quần áo dinh mưa bị ướt nhẹp, may mắn là không bao lâu đã đến nơi cần đến.
Hàn Gia Khánh vừa mới online, c này đang trốn ở chỗ thợ rèn. Thấy Vân Sam tìm tới thì kích động muốn chết.
Hàn Gia Khánh chính là kim chủ trong diễn đàn trò chơi.
Khi đăng kí tài khoản, tài khoản trói buộc với danh tính thật sự, nên người chơi trong trò chơi đều dùng tên thật.
Vân Sam không nói hai lời, chuyển 10 tích phân vào đồng hồ của cậu ta, “Được rồi.”
Hàn Gia Khánh bị loại phục vụ tinh thần “Không ép giá”, “Nói chuyển là chuyển cho khách hàng” làm cho cảm động. Cậu ta thêm bạn tốt rồi nói một câu, “Đa tạ.”
Sau đó vội vàng ra cửa, dầm mưa đi mua đồ ăn.
Ở trong trò chơi, năm giác quan đều cảm thấy rất thật, bao gồm cả cảm giác đói khát.
Hàn Gia Khánh thề, từ khi sinh ra tới nay, cậu ta chưa từng đói cồn cào đến ruột gan muốn lộn tùng phèo như vậy.
Muốn ăn cơm no mà cũng khó khăn quá, bầu không khí mạt thế tốt quá haha!
**
Hàn Gia Khánh đi rồi, Vân Sam mới đến tiệm thuốc . Nửa giờ sau, cô cõng dụng cụ mới mua, đến nhà thuê của Phùng Nghiêu.
“Cô đây là?” Phùng Nghiêu nhìn thấy liền sửng sốt.
“Công cụ chế dược.” Vân Sam chỉ vào từng thiết bị giới thiệu, “Bội và chày, dùng để nghiền nát. Niêu lẩu, dùng để nấu canh. Còn cái này...”
Phùng Nghiêu giật giật khoé miệng, “Tôi lo lắng là dù có khôi phục được Tử Thảo thì bán đi cũng không kiếm lại được tiền mua dụng cụ.”
Vân Sam không thèm để ý, “Cũng không phải chỉ làm mỗi lần này.”
Phùng Nghiêu tâm tư vừa động, “Đây là để kiếm tích phân lâu dài à?”
“Không sai.” Vân Sam hỏi, “Tử Thảo đâu?”
“Đang gửi tại kho hàng.” Phùng Nghiêu nhắc đến chuyện này mà lòng đau như cắt, “Sau khi giao dịch xong, NPC nói sẽ lấy phương pháp cho tôi, để tôi đi trước một mình. Lúc ấy không để ý, nghĩa rằng mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần lấy Tử Thảo bán lại cho Đại Sảnh Nhiệm Vụ là được. Ai ngờ lấy được đồ rồi mới biết chất lượng có vấn đề. Tử Thảo nhiễm đốm không sống được lâu, lại không có cách nào làm thuốc.”
“Khi gửi nhờ NPC phải trả phí dịch vụ, sau 7 ngày phải nộp phí bổ sung. Nếu không có tích phân, không có người quen để vay tiền thì chỉ có thể ném đi.”
“Được, anh chuyển Tử Thảo đến đây đi.” Vân Sam cầm cái cuốc nhỏ moi s mua, chuẩn bị đi cuốc đất ở vườn rau.
Nhớ tới lời hứa hẹn lúc trước, Phùng Nghiêu cái gì cũng không hỏi, hoàn toàn làm theo chuyện được phân phó.
Không lâu sau, 30 cây Tử Thảo đã được đưa đến nhà thuê.
Vân Sam nói, “Nhổ trồng, trồng trọt, muốn chữa khỏi cho Tử Thảo cần thời gian bốn ngày, chế được cần ba ngày, ước chừng tầm một tuần, chờ làm xong tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Từ từ, cô nói chế dược hả?” Phùng Nghiêu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Vân Sam gật gật đầu, “Thảo được bán giá không quá cao, chế thành dược mới có thể kiếm nhiều tích phân hơn.”
“Cao Tử Thảo là một vật phẩm có tác dụng lớn, có thể làm tiêu vết bầm. Dù là vết sưng tấy do va chạm, vết sưng nhỏ, vết muỗi đốt, ngứa ngáy, chỉ cần đắp lên một tầng dày thì không đến hai ngày sẽ khỏi hẳn.”
“Bởi vì đang ở hẻm núi, hoàn cảnh địa hình đặc biệt, Doanh Địa Hồng Phong lại nhiều muỗi, cao Tử Thảo là vật phẩm mà mỗi nhà đều cần chuẩn bị.”
“Chỉ cần làm ra, không lo không bán được.”
Phùng Nghiêu vốn muốn hỏi, “Cô sẽ làm?”
Sau đó anh ta nghĩ lại một chút, cảm thấy câu hỏi này có hơi ngu——sẽ không khó như vậy chứ?
Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Vân Sam, “Nếu cần hỗ trợ thì nơi với tôi một tiếng.”
“Được.” Vân Sam cười đồng ý.
Mấy ngày sau, cô vẫn luôn bận rộn.
Xới đất trong vườn rau, nhổ thảo dược trồng xuống.
Mỗi lần online một thời điểm khác nhau, phối dược tề, một ngày cả sáng trưa chiều, lau mặt lá Tử Thảo ba lần.
Mỗi ngày đều có chuyện không làm xuể.
Ngày đầu tiên, Tử Thảo không có biến hoá rõ ràng.
Ngày hôm sau, những đốm lớn biến mất.
Ngày thứ ba, đa số Tử Thảo đã khôi phục như bình thường.
Ngày thứ tư, số Tử Thảo còn lại đều đã hết bệnh. Thảo dược phát triển tươi tốt, sức sống dồi dào.
Sau khi hái được Tử Thảo, Vân Sam mua nguyên liệu phối, bắt đầu chế tạo cao Tử Thảo.
**
Xưởng đốn củi.
Phùng Nghiêu cầm rìu do NPC cung cấp, chém cây từng chút một.
Đây là một công việc tốn sức, còn khiến người ta cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Nếu không phải tuyệt vọng bị dồn đến chân tường, anh ta tuyệt đối sẽ không làm công việc này.
Trước kia, anh ta từng dựa vào xưởng đốn củi để tìm được một công việc khá tốt. Đáng tiếc, anh ta tích cóp được một ít tiền nên muốn làm kinh doanh nhỏ nên đã nghỉ việc kia.
Chờ đến khi bị lừa hết tiền tiết kiệm, anh ta muốn tìm một công việc trong thời gian ngắn cũng chỉ có làm công nhân đốn củi.
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể trở về vạch xuất phát.
Làm việc hai giờ liên tiếp, Phùng Nghiêu ngồi xuống nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm, “Tôi nghe người khác nói có loại thuốc mỡ gọi là cao Tử Thảo, dùng rất tốt, thật hay giả vậy?”
Căn cứ theo kinh nghiệm trò chơi, độ hảo cảm của NPC càng cao, càng giải thích tỉ mỉ vấn đề người chơi thắc mắc.
Nếu độ hảo cảm không đủ, hoặc là không trả lời, hoặc là nói thật thật giả giả khiến người nghe như lọt vào trong sương mù.
Từ lúc Phùng Nghiêu tham gia trò chơi đến bây giờ, làm ở xưởng đốn củi được gần nửa tháng, quen biết với ba gã NPC. Anh ta hi vọng NPC có thể nói nhiều thêm vài câu, chỉ cần một người cũng được.
Không giống trong tưởng tượng, nhắc đến Tử Thảo, nhóm NPC cảm thấy vô cùng hứng thú, tôi một lời, cậu một lời thay nhau nói.
“Trong doanh địa, muỗi nhiều lại còn độc, cao Tử Thảo là dược phẩm mỗi nhà đều chuẩn bị.”
“Còn nhớ năm ngoái, tôi quên không mua mới, đến khi dùng hết thuốc mỡ mới nhớ ra tiệm thuốc mua. Tôi chạy một hơi suốt năm cửa hàng, vậy mà cũng không mua được một hộp cao Tử Thảo, trên đường còn bị đốt mấy vết lớn. Sau đó ngứa đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.”
“Tử Thảo ba tháng thu hoạch một lần, nguyên liệu có hạn, thuốc mỡ luôn cung không đủ cầu. Vì đề phòng lúc cần dùng mà không có,mỗi lần, tôi đều mua một đống, dùng đến lúc chỉ còn một hộp mới mua tiếp.”
“Tôi cũng vậy! Trong nhà mà không chuẩn bị một hai hộp cao Tử Thảo, tôi sẽ mất ngủ mất.”
NPC tám chuyện, trong khi nói để lộ không ít tin tức.
Phùng Nghiêu nghe xong một hồi, không khỏi cảm thán..
Nghe đoạn trò chuyện này.
Quá bình thường!
Quá thực tế!
Cảm giác nhập vai quá mạnh mẽ!
“Thiếu chút nữa, anh ta còn cho rằng nhóm NPC này thực sự sinh sống ở một nơi tên là “Doanh Địa Hồng Phong”, mỗi ngày đều vì chuyện vặt vãnh mà phát sầu đấy.