Edit: Tinh Tú

Tác giả: Khinh Vân Đạm

 

Sau khi An Tiêu Mạt đi rồi, Vân Sam mới tiếp tục đi.

 

Thực ra cô không chỉ biết mỗi thông tin bình thường trong trò chơi mà còn rất nhiều tin nội bộ người mới không biết đấy.

 

Giống như cách gọi chẳng hạn.

 

Nhóm NPC có thói quen gọi quái vật bên ngoài là “Ma thú” bởi vì tính cách của chúng nó cực kì thô bạo, cũng rất thích công kích người khác.

 

Còn thú khế ước được gọi là “Chiến sủng” nhưng không khác mấy với ma thú bởi vì sau khi lập khế ước chiến sủng sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn.

 

 

Đối với người chơi mới mà nói, “Tận Thế Doanh Địa” cũng giống những trò chơi khác đều gọi quái vật là “quái nhỏ”.

 

Tùy theo cấp bậc có thể gọi là “Quái tên xám” (quái một sao), “Quái tên trắng”(quái hai sao), “Quái tên xanh”(quái ba sao).

 

Bởi vì có quá nhiều xưng hô nên người mới tham gia trò chơi nghe thấy mà phản ứng không kịp cũng rất bình thường.

 

Cô cũng phải mất rất lâu mới quen với cái này.

 

Khi nhìn kĩ chỗ lùm cây có thể thấy hai người chơi nam tên xám đang vây quanh cướp bóc của một anh chàng NPC.

 

 

NPC tên đều là màu đen, không phân chia cấp bậc, chỉ có thể dựa vào ngoại hình để đoán cấp bậc cao thấp.

 

Hiển nhiên hai người kia cho rằng NPC là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp.

 

NPC tên là Chu Hồng.

 

Sau khi nhìn thấy tên, Vân Sam đã đoán được kết quả.

 

Chu Hồng ánh mắt lạnh lùng, “Các người muốn sọt làm cái gì?”

 

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Còn không làm theo lời tôi nói.” Một người không kiên nhẫn nói.

 

“Cậu không phải đã hái được thảo dược hả? Chúng tôi cần mấy cái này.” Một người khác đeo mắt kính, ngữ khí hòa giải nói, “Yên tâm, chúng tôi sẽ không động vào cậu. Tôi đảm bảo chỉ cần cậu đưa cho chúng tôi thảo dược thì chúng tôi sẽ để cậu đi.”

 

Chu Hồng cong khoé miệng trào phúng.

 

Cậu ấy lưu loát làm một loại hành động, tháo sọt ném xuống đất giống như chấp nhận từ bỏ phản kháng, “Như vậy có thể đi rồi à”

 

“Tất nhiên.” Chàng trai đeo kính nói.

 

Giây tiếp theo đã có chuyện xảy ra.

 

Hai người chơi nam không hẹn mà cùng nhau ra tay muốn giết người diệt khẩu.

 

Hai người  kia còn chưa tới gần đã bị ngân châm bay tới cắm vào tử huyệt.

 

Chu Hồng nhắc tới sọt, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Tìm ch·ết.”

 

Vân Sam ngừng thở, cực lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

 

Mặc kệ là hai người chơi tên xám kia như thế nào, Chu Hồng dùng ngân châm rất tốt cho nên không khó để đối phó.

 

Hoạt động bên ngoài chính là không tốt ở chỗ này, không thể đảm bảo an toàn mà còn có thể bị cướp bóc.

 

Càng không thể không nói chính là, bọn họ gi·ết người cướp của, lại chỉ vì vài cọng thảo dược……

 

Chu Hồng cầm lấy sọt, đang muốn rời đi. Đột nhiên dừng bước quay đầu lại.

 

Vân Sam tránh ở góc, vẫn không nhúc nhích.

 

Đúng lúc vào lúc này, một con Sói Lãnh Nguyên xuất hiện, trong mắt nó lập loè tơ máu màu đỏ. Nó nhìn chằm chằm Chu Hồng, b·iểu t·ình không thân thiện lắm.

 

“Thật phiền toái.” Chu Hồng thầm mắng một tiếng, bước nhanh đi xa.

 

Vân Sam lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

 

**

 

Đi bộ hai mươi phút, rốt cuộc cũng đến Kính Hồ. Sóng nước trên mặt hồ lóng lánh, trong suốt như gương. Bên hồ cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi nở rộ khắp nơi.

 

Vân Sam xoay vòng, rất nhanh đã tìm được Ninh Thần Thảo.

 

Đó là loại thảo dược màu lam nhạt, bề ngoài cũng không bắt mắt, không khác mấy với những loại thảo dược khác xung quanh Kính Hồ.

 

Vân Sam đào bùn đất, lấy thảo dược ra.

 

Tiếng khóc vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh ở Kính Hồ.

 

 

Sói hú, heo kêu, chó sủa, âm thanh hỗn loạn với nhau, nghe giống như có vô số ma thú đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.

 

Vân Sam hái được tám cây Ninh Thần Thảo, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị chạy trốn.

 

Không ngờ đi chưa được mấy bước liền gặp được Chu Hồng.

 

Chỉ thấy trên mặt cậu ấy có vết đen, trên người bị thương, quần áo nhiều chỗ bị cắt nát, cả người trông vô cùng chật vật.

 

Khi tầm mắt chạm nhau, Chu Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hét to, “Nguy hiểm, chạy mau!”

 

Sói Lãnh Nguyên, gà cảnh bụng hồng, heo đen có hoa văn, vịt cò trắng, thỏ da hổ, chó ngao…… thi thể nằm rải rác trên đất.

 

Bốn phía mùi máu tươi dày đặc, như vừa mới trải qua một trận tàn sát vô cùng kinh khủng.

 

Vân Sam hơi giật mình.

 

Lúc này, một người chậm rãi đi tới.

 

Người nọ mặc áo gió màu đen, sắc mặt tuấn mỹ như tạc tượng, đôi mắt nhiễm màu đỏ, đỉnh đầu lơ lửng dòng chữ màu đen, “Lục Minh.”

 

Hoá ra là tên này…… Khó trách.

 

Vân Sam lập tức phản ứng lại rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

 

Chu Hồng cầm ngân châm muốn đánh lén Lục Minh.

 

Không ngờ ngân châm còn chưa đến gần đã rơi xuống đất.

 

Lục Minh từng bước tới gần, sắc mặt lạnh lùng, toả ra sát khí.

 

Thảo dược rơi xuống đất, Vân Sam bị doạ sợ đến ngơ ngác đứng yên không dám nhúc nhích.

 

Chu Hồng thấy không cứu được chỉ có thể tự mình lui xuống.

 

Một bước, một bước, lại một bước.

 

Hai người đang đứng ở khoảng cách rất gần, chỉ cần giơ tay liền có thể bóp cổ đối phương.

 

Giây tiếp theo anh ta đột nhiên ôm lấy người kia, cúi xuống cần cổ hít một hơi thật sâu.

 

Chu Hồng đứng ngây người.

 

Làm một cái gối ôm hình người, Vân Sam không giãy dụa, cũng không đẩy anh ta ra, chỉ đứng yên như thế.

 

“Vì sao mùi hương trên người cô lại dễ chịu như vậy?” Lục Minh hít sâu trong chốc lát, bệnh đau đầu rõ ràng đã giảm bớt, màu đỏ đậm trong mắt nhạt đi, vì thế càng ôm chặt hơn.

 

Vân Sam đáp, “Thiên phú.”

 

【 Lực tương tác ( không thể thăng cấp ): 1, Động vật cảm thấy vô cùng thân thiết khi nhìn thấy bạn, sẽ không chủ động tấn công 2, bạn có thể trấn an động vật 】

 

Con người cũng là một loài động vật. Chỉ cần nhìn cô sẽ cảm thấy thân thiết, đến gần cô sẽ được trấn an.

 

Chỉ có người tâm niệm quá nặng mới không bị ảnh hưởng bởi thiên phú của cô.

 

 

“Thật tốt……” Lục Minh nhắm mắt lại, tâm tình từ trước tới giờ chưa từng bình tĩnh như lúc này.

 

Thời gian trôi cũng không biết qua bao lâu, hơi thở anh ta trở nên nhẹ đi, đều đều thở ra hít vào

 

Vân Sam đặt người trên mặt đất, lặng lẽ di chuyển, “Đi thôi.”

 

“Anh ta thế nào?” Chu Hồng hỏi.

 

“Bị bệnh, bệnh thật sự rất nghiêm trọng. Tốt nhất không nên tới gần, để cho anh ta ngủ một giấc khi tỉnh dậy sẽ không sao nữa.” Vân Sam nói rất chuyên nghiệp.

 

Chu Hồng: “Có người tới gần sẽ như thế nào?”

 

Vân Sam nói với cậu ấy, “Khả năng b·ị đ·ánh thức, tiếp tục phát bệnh.”

 

Chu Hồng sắc mặt cứng đờ.

 

“Đợi một người như anh ta thì tất cả mọi người đều sẽ không có việc gì.” Vân Sam nhặt thảo dược lên, chuẩn bị rời đi.

 

“Từ từ!” Chu Hồng cởi sọt, đưa ra, “Chỗ này có một ít thảo dược, xem như phí khám bệnh đi.”

 

Vân Sam không trả lời.

 

“Cầm đi.” Chu Hồng vô cùng cố chấp nói, “Tôi quen biết anh ta, giúp anh ta cũng không có gì.”

 

“Cũng tốt.” Nghĩ lại lúc đầu trò chơi quả thật rất thiếu tiền, Vân Sam liền không khách khí, nhận lấy sọt.

 

Gậy gỗ đặt ở bên hông, thảo dược bỏ vào giỏ tre, tay cũng không rảnh rỗi.

 

Vân Sam tay trái cầm gà cảnh bụng hồng, tay phải cầm vịt cò trắng, nhìn xác động vật đầy đất chỉ hận không thể mang đi hết, “Tôi đi đây.”

 

Chu Hồng quay đầu lại, thấy Lục Minh đang ngủ, tìm một chỗ không xa ngồi xuống canh chừng.

 

**

 

Vân Sam có thu hoạch trở về, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.

 

Vì tránh gặp được người chơi, bị người ta nhớ thương, cô quyết định đi vòng lối đường nhỏ.

 

Mặc kệ rốt cuộc là Chu Hồng hay là Lục Minh, đời trước đều có quen biết, cho nên cô biết rất rõ có chuyện gì xảy ra.

 

Người chơi là hình chiếu của ý thức, cấp bậc cao cũng không sao. Nhưng NPC không giống như vậy, cấp sao càng cao, càng dễ mắc bệnh tinh thần.

 

Lục Minh là cao thủ bốn sao duy nhất của Doanh Địa Hồng Phong, chịu tra tấn của đủ loại bệnh tật. Khi phát bệnh cả người đều toát ra sát khí, chỉ hành động theo bản năng.

 

Vì tránh làm người khác bị thương, mỗi lần phát tác anh ta đều sẽ chọn chỗ hẻo lánh ít người qua lại chờ đợi. Lần này không biết có chuyện gì lại dẫn thành như vậy.

 

Kỳ thật anh ta là thiên tài trời sinh, đã sớm có thể thăng cấp lên năm sao. Chính vì muốn tránh cho bệnh tình chuyển xấu nên mới liều mạng áp chế, thậm chí không tiếc tự hủy tu vi.

 

 

Thẳng đến một ngày, thú triều xuất hiện, Doanh Địa Hồng Phong bị số lượng lớn ma thú vây quanh. Ngoại trừ lượng lớn quái một sao, hai sao, ma thú ba sao, còn có ba con cấp bốn sao.

 

Vì giữ được doanh địa, Lục Minh mạnh mẽ đột phá, thăng cấp thành cao thủ năm sao.

 

Đáng tiếc trận chiến ấy bị ma thú vây công, để lại di chứng nghiêm trọng trong tinh thần.

 

Càng xui xẻo chính là, anh thăng  đến cấp năm sao, bệnh tình lại mất khống chế. Từ đó về sau thời điểm tỉnh táo rất ít, nhiều lúc đánh mất lí trí, cả người rơi vào trạng thái nửa điên nửa khùng.

 

Đời trước, Vân Sam rất lâu về sau mới quen biết với Lục Minh.

 

Bệnh cũ khó chữa, vết thương chồng chất, đối với người chơi quá mức đề phòng…… Các loại cảm xúc chồng chất lên nhau, khiến cho quá trình chữa trị vô cùng  khăn.

 

Đời này mới tham gia trò chơi ngày đầu tiên đã gặp được, xem như được an ủi một chút trong cuộc đời bi thảm.

 

Nhân lúc bệnh tình còn chưa quá nghiêm trọng, Vân Sam nghĩ có thể chữa khỏi cho anh ta.

 

Đến nỗi Chu Hồng, giỏi phi ngân châm, giỏi giết người.

 

Nghe nói mấy năm trước cậu ấy cùng người nhà bị ma thú vây công, lúc sắp chết được Lục Minh cứu một mạng, từ đó đối với Lục Minh vô cùng trung thành và tận tâm. Mấy lần liều chết bảo vệ nhưng không cần báo đáp.

 

Tuổi còn trẻ mà đã thế này, bốn sao mà đã như vậy.

 

Dù năm tháng có như thế nào có lẽ cũng chẳng thay đổi.

 

**

 

Ma thú bên ngoài có hành động dị thường, người chơi hay NPC đều nâng cao cảnh giác, lập tức trở về doanh trại.

 

Vân Sam một đường thuận lợi không bị cản trở nên không bao lâu đã trở lại Đại Sảnh Nhiệm Vụ.

 

“Mây Đỏ Nấm, Ngân Châm Thảo, Ma Quỷ Đằng, Ninh Thần Thảo……” Sau khi tính toán kĩ lưỡng, nhân viên quầy thu ngân -  Kim tiểu thư ngoài ý muốn nói, “Có không ít thảo dược cao cấp, tổng cộng là 211.8 tích phân.”

 

Tích cóp đủ tiền rồi rốt cuộc cũng không cần ra ngoài chịu khổ. Giờ khắc này, Vân Sam cảm nhận được sự vui sướng từ đáy lòng.

 

Xác nhận không có sai lầm gì, Kim tiểu thư chuyển tích cho Vân Sam.

 

Vân Sam không nói hai lời, quay đầu đến Khu Vực Trung Tâm.

 

Doanh Địa Hồng Phong kỳ thực bố cục được sắp xếp rất tỉ mỉ.

 

Khu Vực Trung Tâm là nơi ở của NPC, người chơi thì ở bên ngoài.  Dù quy mô có tăng lên hay thu hẹp lại thì cách bố trí cũng không thay đổi.

 

Có thể mua hoặc bán vùng đất bên ngoài.

 

Sau khi có được quyền sở hữu, người chơi còn có thể mở cửa hàng, trồng trọt, chăn nuôi.

 

Vân Sam cũng có khoảng thời gian vô cùng tươi sáng, từng mua hết mấy vùng đất ở phía đông, nuôi dưỡng mấy trăm con ma thú ba sao để giữ nhà.

 

Mỗi lần ra cửa, NPC đều sẽ dùng ánh mắt kính sợ nhìn cô, còn có NPC ( sợ cô bỏ trò chơi) liền giới thiệu đối tượng (NPC ) cho cô...

 

Bất tri bất giác, Khu Vực Trung Tâm đã xuất hiện ngay trước mắt.

 

Vân Sam liếc mắt kiểm tra trạng thái.

 

Thể lực: 44/100%

 

Độ chắc bụng: 56/100%

 

Cô quyết định đi mua đồ ăn trước.

 

Giá vật phẩm trong “Tận Thế Doanh Địa”cũng không cao. Màn thầu trong cửa hàng có các loại___

 

Màn thầu trắng: 0.8 tích phân / cái.

 

Màn thầu bột ngô: 1 tích phân / cái.

 

Màn thầu hương vị tốt: 1 tích phân / cái.

 

Bánh bao cuộn: 1.5 tích phân / cái.

 

Cháo trắng: 1.5 tích phân / chén.

 

Bánh bao thịt: 3 tích phân / cái.

 

Nhưng thực lực càng mạnh, yêu cầu năng lượng càng nhiều, lượng cơm ăn lại càng lớn, cũng vô cùng muốn ăn thịt. Mà gặm màn thầu ngũ cốc thì độ chắc bụng cũng chẳng hồi được bao nhiêu.

 

Vân Sam tạm thời không thiếu tích phân, vì thế cô mua hai cái bánh bao thịt vừa ăn vừa đi dạo.

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play