Thạch Cảnh một bên bận rộn chạy trốn, một bên ở trong lòng chửi rủa, tại sao quái ba sao lại xuất hiện ở khu luyện cấp sao chứ? Cấp bậc khác nhau chẳng lẽ không phân biệt khu ư?
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể chửi rủa mạnh miệng như vậy chứ không thể ngăn cản được nguy hiểm đang càng lúc càng đến gần mình.
Trong giây phút này, Thạch Cảnh dường như quên rằng mình đang ở trong thế giới trò chơi mà cảm thấy vô cùng sợ hãi, như thể anh ta đang thực sự ở tận thế và đang bị truy đuổi bởi một con mãnh thú mà có thể bỏ mạng lúc nào không hay.
Trong lúc đang chạy trốn, anh ta thoáng thấy một người chơi nữ tên “Vân Sam” đang đứng bên kia.
Thạch Cảnh thầm tính khoảng cách từ đây đến doanh trại cũng không xa, nếu có người làm lá chắn nhất định anh ta có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Suy nghĩ vừa xuất hiện thì gà cảnh bụng hồng đã mổ một nhát vào người anh ta, Thạch Cảnh lập tức biến thành ánh sáng trắng.
Vân Sam bình tĩnh ngồi xổm xuống đào hai cây thảo dược.
Quái xanh lam dường như không thấy cô mà xoay đi chỗ khác.
【 Lực tương tác ( không thể thăng cấp ): 1, động vật cảm thấy vô cùng thân thiết khi nhìn thấy bạn, sẽ không chủ động tấn công 2, bạn có thể trấn an động vật 】
Tuy không phải thiên phú chiến đấu nhưng nhiều lúc cũng rất có ích.
Giống như lúc này, cô đang ở bên ngoài đào thảo dược cũng chẳng khác mấy với việc đi dạo quanh vườn hoa nhà minh.
“Ninh Thần Thảo thường sinh trưởng ở bên hồ, hay là thử đến Kính Hồ nhìn xem.”
Vân Sam xác định xong mục tiêu liền nhanh chóng đi tới, ai ngờ giữa đường phát hiện một con gà cảnh bụng hồng đang nằm trên đất.
Cũng chỉ có người chơi mới mới tốn sức lực đánh quái song lại vất xác ở đây.
Chỉ sau một lúc khi “Con mồi bị vứt bỏ”. Nếu ma thú thấy sẽ ăn, NPC thấy sẽ nhặt, người chơi lão làng thấy hoặc ăn hoặc mang đi.
“Vận khí không tồi.” Vân Sam nhặt xác gà cảnh, xoay người đi về phía doanh trại.
**
Đại sảnh nhiệm vụ.
Đứng ở quầy tiếp tân là một chị gái xinh đẹp, trên đầu lơ lửng dòng chữ màu đen “Kim tiểu thư.”
Là NPC.
Sau khi kiểm tra xong, chị gái NPC nói, “Tử Thảo 2 tích phân, tổng 2 cây; Mây Đỏ Nấm 1 tích phân, tổng 1 cây; một gà cảnh bụng hồng chất lượng khá tốt, trọng lượng 3 cân, giảm giá 24 tích phân.”
“Tổng cộng 29 tích phân, vui lòng xác nhận.”
“Không có vấn đề.”
Kiểm tra không có vấn đề gì nên Vân Sam đưa đồng hồ đen ra, Kim tiểu thư chuyển cho cô 29 tích phân.
“Chúng tôi sẽ chuyển vật phẩm cho người cung cấp nhiệm vụ, bạn có thể rời đi rồi.” Kim tiểu thư nói.
Vân Sam kiểm tra trạng thái.
【 Thời gian tích lũy hôm nay: 43 phút. 】
Thể lực: 85/100%
Độ chắc bụng: 88/100%
Thấy trạng thái vẫn ổn, Vân Sam liền tiếp tục xuất phát.
**
Chơi trò chơi 3 năm, Vân Sam đã nhớ như in khung cảnh xung quanh Doanh Trại Hồng Phong. Cũng chẳng cần xem bản đồ vẫn biết đi đường nào tiết kiệm thời gian nhất.
Ngoại trừ ngẫu nhiên dừng lại đào thảo dược thì thời gian còn lại đều là đi đường.
Phía trước bỗng truyền đến tiếng tích tích tác tác.
Vân Sam âm thầm đề cao cảnh giác. Chờ đến khi thấy chỉ là mấy con thỏ da hổ đang ăn cỏ ở gần đây, cô mới dám thả lỏng tinh thần.
Không ngờ ——
“Cứu người!”
Theo tiếng hét lớn, hai người chơi nữ xuất hiện trong tầm mắt.
Trong đó, một người tên là “Tạ Yến Hân”, cầm đao giết hai con thỏ.
Một người khác tên là “Mộc Cẩn”, đi đến bên người cô an ủi, “Không có việc gì đâu.”
Vân Sam lại cảm thấy bây giờ còn nguy hiểm hơn so với hồi nãy.
“Cô là người chơi mới đúng không?” Mộc Cẩn tốt bụng nhắc nhở, “ Ở bên ngoài rất nguy hiểm, về sau ra ngoài tốt nhất không nên đi một mình.”
Khóe mắt liếc thấy cỏ dại Vân Sam cầm trên tay, cô ấy kinh ngạc nói, “Đây là…… Ngân Châm Thảo?”
Ngân Châm Thảo, thảo được trung cấp, 3 tích phân / cây.
Vân Sam không muốn chọc phải phiền phức liền chủ động nói, “Cảm ơn hai người đã cứu tôi, bây giờ cây thảo dược này đưa cho các cô.”
“Không cần không cần.” Mộc Cẩn vội vàng xua tay, “Tôi chỉ là kinh ngạc một chút chứ không cần, cô hãy giữ lại đi.”
Lúc này, Vân Sam mới từ bỏ.
Bên cạnh cũng đã kết thúc cuộc chiến đấu.
Tạ Yến Hân lấy một địch ba nhưng cũng không bị rơi vào thế bị động, giết được một con thỏ da hổ.
Vân Sam hơi kinh ngạc, “Cô thật lợi hại.”
Nhìn cô ấy cũng không giống người có thể đánh như vậy được lắm.
“Đúng vậy.” Mộc Cẩn có chút tự hào, “Yến Hân đã tập võ, luyện kiếm từ khi còn nhỏ, còn thắng được giải thưởng thi đấu lớn nữa.”
Vân Sam cảm thấy ngoài ý muốn, “Các cô quen biết nhau ở thế giới thật à?”
“Ừm.” Mộc Cẩn gật đầu thật mạnh, “Chúng tôi cùng nhau lớn lên.”
“Cũng cùng tham gia trò chơi luôn à?”
“Cái này thì không phải. Một tháng trước, Yến Hân đã tham gia trò chơi rồi. Chơi được một thời gian, cậu ấy nói chơi trò chơi lâu cảm giác sức khoẻ và thân thể đều được tăng cao, làn da cũng trở nên tốt hơn, cho nên mới muốn mang tôi bay.” Mộc Cẩn cũng không để trong mắt, hỏi cái gì thì trả lời cái đó.
Cô nhìn ra được cô ấy cũng không để trong lòng mà có thể đem ra nói giỡn.
Vân Sam nhìn Mộc Cẩn, nghĩ đến một câu: Người ngốc có phúc của người ngốc……
Một lát sau, Tạ Yến Hân giết chết năm con hổ thỏ da trắng, đưa ra đề nghị, “Cũng tiện đường nên hay là chúng ta cùng về doanh trại đi.”
Vân Sam vô cùng cảm động , nhưng lại từ chối, “Các cô về trước đi, tôi muốn đi dạo thêm một lúc nữa.”
“Vậy cô phải cẩn thận nhé. Chết một lần liền mất tư cách người chơi đó.” Mộc Cẩn nhắc nhở.
“Tôi biết rồi.”
Vân Sam cũng không thấy sợ khi ở bên ngoài, chỉ là nếu trong người không có tích phân thì làm việc gì cũng không tiện.
Cô tính đi tính lại, cảm thấy chỉ cần đi đi lại lại khoảng bảy tám lần liền có thể tích góp đủ tích phân để gây dựng sự nghiệp lớn.
Đến lúc đó không cần phải mạo hiểm nữa.
“Nếu cô không muốn đi cùng thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Có duyên lại gặp.” Tạ Yến Hân dứt khoát nói.
Vân Sam nghĩ nghĩ, “Ở bên kia có bụi hoa màu vàng nhạt? Nếu cô thấy có hứng thú có thể hái mang về. Đó là thảo dược có thể bán được tích phân.”
Tuy giá bán chỉ có 0.5 tích phân / cây, hái cũng tốn khá nhiều thời gian nhưng ít ra cũng có thể kiếm được tích phân.
Mộc Cẩn nhìn Vân Sam rời đi, há hốc mồm nói, “Không phải làhoa sao? Vậy mà lại là thảo dược có thể bán được tích phân?”
Đây là một điều phiền toái khi hái thảo dược.
Ở trong mắt người bình thường, thảo dược cùng hoa hoa cỏ cỏ không khác nhau mấy. Thường xuyên dính phải “Tưởng đào được thảo dược kết quả lại là hoa cỏ vô dụng”. Dần dần nhiều người cũng lười phải dính đến việc phiền phức này.
Tạ Yến Hân mơ hồ phát hiện, “Cô ấy có lẽ không phải ra khỏi doanh trại để đi dạo lung tung, mà là có hiểu biết về thảo dược nên muốn đi hái thuốc.”
“Cô ấy thật tốt bụng nhưng mà chúng ta cũng không cần lắm.” Mộc Cẩn tươi cười xán lạn, “Có cậu ở đây chúng ta không thiếu đồ ăn, cũng không thiếu tích phân nha.”
Dựa vào kinh nghiệm trò chơi, chỉ cần là người chơi hệ Phật, không mua đồ ăn cũng không tốn bao nhiêu tích phân.
Ánh sáng trong mắt Tạ Yến Hân loé lên , “Không, chắc chắn phải hái chứ, hơn nữa cậu đi hái đi.”
Mộc Cẩn sửng sốt.
“Còn nhớ tôi đã từng nói ở trong trò chơi lâu sẽ giúp cho làn da trở nên tốt hơn không?” Tạ Yến Hân hỏi.
“Không phải là nói đùa sao?” Mộc Cẩn đăng nhập trò chơi liên tục 8 ngày cũng không cảm thấy làn da tốt lên ở chỗ nào
“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao mà tôi có mà cậu lại không có. Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi giết địch đánh quái, cái gì cũng làm. Mà cậu đi theo tôi cái gì cũng không làm. Trước cậu thử hái thảo dược xem, nếu còn không hiệu quả tôi sẽ dẫn cậu đi đánh quái.”
Mộc Cẩn ngơ ngẩn nhìn Tạ Yến Hân, phát hiện cô ấy rất nghiêm túc liền khóc không ra nước mắt.
Chỉ là trò chơi thôi vì cái gì mà lại chân thật như vậy.