*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những lời này là lời Mộ Trường Phong nói ra.
Dương Bách Xuyên nghe Mộ Trường Phong nói, cảm giác trong lòng mình trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi... thật sự nghĩ vậy?" Dương Bách Xuyên mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, tu chân vốn chính là luật rừng cá lớn nuốt cá bé, mỗi người tu đạo nói cho cùng đều truy đuổi làm sao để tăng tu vi bản thân lên, chỉ có tu vi của mình tăng lên mới có thể trở thành cường giả.
Về phần những đệ tử đã chết kia đã trở thành quá khứ, bọn họ chết cũng không phải không có giá trị, ít nhất cái chết của bọn họ mở ra bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ, mặc dù người mở ra bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ không phải chúng ta, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Những người chết giúp chúng ta mở ra bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ, kế tiếp chúng ta sẽ tranh đoạt với chín con hồ ly tinh.
Tài nguyên tu chân mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều đang diễn ra trong Tu Chân Giới, chỉ có thể xem ai mạnh ai yếu, sư tổ không cần suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn có một ít thủ đoạn, chờ một lát chờ chín hồ yêu mở ra bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ, chúng ta cùng Hiên Viên Linh Hề liên thủ, cùng nhau tranh đoạt chắc chắn không chịu thiệt.
Hiện tại ba người chúng ta liên thủ vẫn chiếm ưu thế rất lớn, mặc kệ thế nào, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."
Sau khi Mộ Trường Phong nói xong, lại đặt ánh mắt về phía nữ tử áo tím đang ngồi trên ngai vàng, hay nói theo một cách khác là y đang chờ đợi thời điểm chín hồ yêu mở ra bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ, sẽ xông lên tranh đoạt trước tiên.
Dương Bách Xuyên nhìn Mộ Trường Phong nói chuyện, mặt mày y tỏ vẻ đương nhiên, hắn lại nhìn Hiên Viên Linh Hề, Khương Thế Long, Minh Du Nhiên và Mai Hoa tiên tử, nhìn thấy ánh mắt giống như Mộ Trường Phong trên mặt bọn họ như cũ.
Mỗi một người ở đây đều bày ra vẻ mặt giống nhau, từ trong ánh mắt mấy người bọn họ, Dương Bách Xuyên không tìm thấy một chút cảm xúc nào là nghĩ cho đồng môn, chỉ có sự thèm khát tràn ngập đối với bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ sắp mở ra.
Không có lấy một người đi đồng tình với những đồng môn sắp bị hồ ly chín đuôi màu tím sắp huyết tế sẽ tan thành mây khói, sẽ vĩnh viễn tiêu tán thiên địa, thậm chí ngay cả cơ hội để siêu sinh cơ cũng sẽ không có.
Trong mắt bọn họ lúc này chỉ có lợi ích.
Tuy rằng lợi ích đó tạm thời vẫn đang là một ẩn số.
Vô tình, tham lam, dục vọng, dã tâm...
Những thứ xấu xí nhất trong nhân tính lúc này bại lộ trước mắt Dương Bách Xuyên.
Đây chính là tu chân sao...?
Trong đầu hắn không ngừng xoay quanh những lời này.
Bất tri bất giác nguyên thần của Dương Bách Xuyên đột nhiên chấn động.
Ở đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác của chính mình: "Đúng, đây chính là tu chân, lạnh lùng, tàn khốc, vô tình, thậm chí tuyệt tình, đạo tu chân như thế không tu cũng được.
Con mẹ nó con đường tu chân, tu chân như thế thì cho dù ngày sau thật sự thành tiên thì có ích lợi gì?"
Giờ phút này không ai phát hiện trên người Dương Bách Xuyên có ma khí nhè nhẹ toát ra, chân khí toàn thân đều hỗn loạn, trong thức hải kinh lôi cuồn cuộn, nguyên thần rung chuyển...
Mà nữ tử màu tím cũng đã ném mấy chục viên huyết cầu vào trong miệng thạch điêu Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương, ngay sau đó thạch điêu bộc phát ra vầng sáng chói mắt vô cùng...
Trong đại điện Mộ Trường Phong, Mai Hoa tiên tử, Khương Thế Long, Hiên Viên Linh Hề, Minh Du Nhiên tất cả đều nhìn chằm chằm vào thạch điêu Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương, trong ánh mắt tràn ngập dã tâm cùng khát vọng.
Bọn họ đều biết chín con hồ ly đang dùng tinh huyết hồn phách đệ tử đồng môn của mình hiến tế cho thạch điêu, mở ra bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ.
Sau khi thạch điêu Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương bộc phát ra quang mang chói mắt, chín con hồ ly nhanh chóng lui sang một bên, rời xa thạch điêu.
Đám người Mai Hoa tiên tử cũng vận chuyển chân khí tăng cường phòng bị...
Ngay sau đó lại thấy thạch điêu Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương sống lại chạy ra, trong hào quang vạn trượng, hóa thành một con Cửu Vĩ Thiên Hồ toàn thân trắng như tuyết.