*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tiếng cười to có ý mỉa mai. Xương vai trái của hắn đã bị Trình Vĩ Khang đập nát, cho dù hắn không ngừng thôi động sức mạnh nhục thể cảnh giới Sinh Tử để chữa trị, hiệu quả vẫn rất chậm.
Lúc này, Thanh Ngưu, đá Đả Tiên và con chồn đều đã tập hợp bên cạnh Dương Bách Xuyên, tên họ Dương nào đó tràn đầy tự tin.
Người của thánh địa thì sao nào?
Tiểu đệ của lão tử đã giết sạch tiểu đệ của ngươi, bây giờ nhìn coi anh mạnh hơn?
Mối thù bị đập nát vai, tên họ Dương nào đó không rộng lượng bỏ qua đâu. Hắn híp mắt nhìn Trình Vĩ Khang chằm chằm, rất sợ đối phương chạy trốn.
Trong trận chiến vừa rồi, Dương Bách Xuyên nhìn thấy quyết tâm giết mình không hề che giấu trong mắt Trình Vĩ Khang, cho nên hắn biết là không thể giữ lại tên này.
Cho dù Trình Vĩ Khang là người của thánh địa Vạn Linh, thậm chí là con trai của Vạn Linh Thánh Mẫu, thì hắn cũng phải giết chết đối phương.
Nếu hôm nay để cho Trình Vĩ Khang trốn thoát, Dương Bách Xuyên biết sau này mình đừng hòng lăn lộn ở Tu Chân Giới. Chín thánh địa lớn ở Tu Chân Giới đều là thế lực siêu nhiên, với thực lực tu vi hiện tại của Dương Bách Xuyên, hắn không chọc nổi, cũng không có thế lực để mà đối kháng với thánh địa.
Vì vậy, biện pháp tốt nhất là làm cho Trình Vĩ Khang ở lại Thái Hoang mãi mãi.
Còn Trình Vĩ Khang, dường như cảnh giới của hắn ta thật sự không ổn, mà hắn ta cũng nhìn thấy sát ý không hề che giấu trong mắt Dương Bách Xuyên.
Hai người đều muốn tiêu diệt đối phương.
Hiện tại Trình Vĩ Khang bắt đầu rối rắm, mình có nên chạy là thượng sách không?
Chạy... thì Trình Vĩ Khang không cam lòng, từ trước tới giờ hắn ta chưa từng chịu thiệt thòi như vậy.
Không chạy... Trình Vĩ Khang rất kiêng dè nữ tử bên cạnh Dương Bách Xuyên. Hắn ta là đệ tử của thánh địa Vạn Linh, không sợ yêu thú, nhưng lại e sợ nữ tử độc tu bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Độc đạo tà ác, toàn Tu Chân Giới đều công nhận điều này. Thất Tinh Kiếm Nô đều bị độc chết, Trình Vĩ Khang càng không có tự tin.
Trước khi kiếm nô chết đã nói nữ tử bên cạnh Dương Bách Xuyên là độc thể Tiên Thiên, độc công ghê gớm cỡ nào cũng đã rõ.
Lúc này Trình Vĩ Khang bị Dương Bách Xuyên cười nhạo, thật sự là hắn ta giận sôi máu. Hắn ta đường đường là đệ tử của thánh địa Vạn Linh, còn là con trai của Vạn Linh Thánh Mẫu - chủ của thánh địa Vạn Linh, là nhân tài kiệt xuất trong các đệ tử tinh anh của các thánh địa trên Tu Chân Giới, đã bao giờ hắn ta phải chịu nhục nhã thế này đâu?
So với hắn ta, Dương Bách Xuyên chỉ là một tên nhà quê.
Chẳng khác gì một quý tộc ngạo nghễ bị một thằng ăn mày cười nhạo, áp đảo.
Trình Vĩ Khang không nuốt nổi cục tức này.
Hắn ta đảo mắt, nhìn sang ba linh thú và đá Đả Tiên bên cạnh Dương Bách Xuyên. Trong tay hắn ta có thánh khí của thánh địa Vạn Linh là pháp trượng Vạn Linh, có thể điều khiển vạn thú chi linh trên thế gian. Mặc dù với tu vi của Trình Vĩ Khang, hắn ta không thể làm được đến trình độ thật sự điều khiển vạn linh, nhưng cầm cự một thời gian ngắn thì vẫn được.
Tuy nhiên, hắn phải trả giá đắt cho thời gian mười hơi thở này. Nhẹ thì cảnh giới giảm một cảnh giới lớn, nặng thì có nguy cơ mất mạng.
Song Trình Vĩ Khang nhìn Xích Hổ đã chết, lại nhìn bộ dạng chết thảm của Thất Tinh kiếm đã đi theo mình từ nhỏ. Đối với hắn ta mà nói, đây đều là nỗi sỉ nhục.
Nếu hôm nay hắn ta chạy trốn, sau này sự việc đồn ra ngoài thì hắn ta sẽ trở thành trò cười trong đám đệ tử tinh anh của thánh địa. Trình Vĩ Khang không cho phép chuyện này xảy ra.
Nghĩ tới đây, Trình Vĩ Khang hạ quyết tâm. Hắn ta đột nhiên giơ pháp trượng trong tay lên rồi cắm mạnh xuống sàn nhà bạch ngọc phía trước, làm phát ra một tiếng ầm.
Sàn nhà bạch ngọc trong đại diện nứt toác.
Tiếp đó, hai tay chắp lại, lòng bàn tay chảy máu, miệng hô to: "Pháp hồn Vạn Linh, lấy máu của ta tế luyện Vạn Linh chi linh, Vạn Linh Ngự Thú, mở phong ấn!"
Trình Vĩ Khang nói xong, máu dính đầy hai tay dính nhỏ lên pháp trượng Vạn Linh. Tức thì pháp trượng Vạn Linh phát ra ánh sáng màu xanh thẫm, chói mắt như mặt trời.