Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành chạy tới bên cạnh Dương Bách Xuyên.

"Dương đại ca sao rồi?" Lục Yên Chi đỡ Dương Bách Xuyên dậy. Thấy vái trái của hắn đầm đìa máu, hai mắt nàng ta lập tức đỏ hoe.

"Ta không sao. Mọi người cẩn thận pháp trượng của tên kia nhé, kỳ lạ lắm." Dương Bách Xuyên đứng dậy, vừa nhìn chằm chằm Trình Vĩ Khang vừa dặn dò Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành.

"Gừ..."

Lúc này tiếng thét dài của Thanh Ngưu vang lên bên tai, Dương Bách Xuyên bất giác nhìn sang thì thấy nó đã được Lục Yên Chi giải thoát, đang lao thẳng về phía con Xích Hổ của Trình Vĩ Khang.

Trước đó Xích Hổ bị Dương Bách Xuyên chém đứt một chân trước, sau đó lại bị đá Đả Tiên đập vỡ đầu, thế nhưng nó vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Dù sao cũng là hổ yêu Độ Kiếp đại viên mãn, Yêu tộc vốn có nhục thể cường đại, cho dù què chân vỡ đầu thì vẫn có sức chiến đấu mạnh.

Advertisement

Xích Hổ bị đá Đả Tiên đuổi đánh, con chồn cũng theo sau đá Đả Tiên đánh hôi, hai đứa nó bám riết Xích Hổ.

Sau khi Lục Yên Chi độc chết bảy người lùn, Thanh Ngưu thoát khỏi vây khốn, lập tức xông về phía Xích Hổ.

Bởi vì khi Thanh Ngưu xông tới đại điện đã ngửi thấy kẻ thù cũ, mà nói đúng ra là đồng bọn nhiều năm của mình - dơi yêu đã bị con Xích Hổ này giết chết. Nói chính xác hơn, Xích Hổ là hung thủ thứ nhất.

Cho nên Thanh Ngưu muốn báo thù cho dơi yêu.

Từ Dương Bách Xuyên có thể nhận ra nỗi bi phẫn trong tiếng gầm của Thanh Ngưu, ít nhiều gì hắn cũng thấu hiểu sự bi thương của nó.

Dựa theo lời giới thiệu mơ hồ lúc trước của Thanh Ngưu về dơi yêu, thật ra Dương Bách Xuyên nhận ra Thanh Ngưu và dơi yêu là đối thủ đánh nhau đánh ra tình cảm, bây giờ chớp mắt dơi yêu đã bị Trình Vĩ Khang dẫn người dẫn thú đến giết chết.

Có thể tưởng tượng được Thanh Ngưu tức giận cỡ nào.

Hiện tại Thanh Ngưu đã thoát khỏi vây khốn, Xích Hổ là kẻ xui xẻo thứ nhất.

Thật ra Dương Bách Xuyên cho rằng Thanh Ngưu bị vây khốn, nguyên nhân lớn nhất hẳn là nó giận quá mất khôn nên không phòng bị. Nếu không, đường đường là một yêu thú cấp bậc Tôn Vương sao có thể dễ dàng bị vây khốn như vậy?

Lúc này Thanh Ngưu đã thoát khỏi vây khốn, có thể nói nó bùng nổ rồi.

Khi Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, toàn thân Thanh Ngưu phát ra ánh sáng, nó lao thẳng tới cắn cổ Xích Hổ.

Phát cắn này đã cắn vỡ phòng ngự quanh người Xích Hổ. Thanh Ngưu đang hừng hực lửa giận hoàn toàn ngó lơ ngọn lửa đỏ rực trên người Xích Hổ. Rắc! Tiếng gãy xương vang lên, Dương Bách Xuyên cách rất xa vẫn nghe thấy.

Tất nhiên là Thanh Ngưu cắn đứt cổ Xích Hổ.

Sau đó, đá Đả Tiên bay lên rồi nện thật mạnh xuống đầu Xích Hổ.

"Grao!"

Xích Hổ kêu to.

Ánh sáng vàng lóe lên, con chồn cũng không buông tha. Thân hình chợt lóe, đâm sầm vào cái đầu bự của Xích Hổ.

Một giây sau, khi con chồn xuất hiện lần nữa, trên móng vuốt đã ôm một viên Yêu Tinh hạch đỏ thẫm tỏa ra yêu khí khổng lồ.

Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Ngưu, đá Đả Tiên và con chồn nối tiếp nhau ra mặt, trái tim bất giác run lên. Ba đứa này phối hợp với nhau... thật là đáng sợ.

Tuy Thanh Ngưu chiếm chủ lực tuyệt đối, trấn áp Xích Hổ. Nhưng đá Đả Tiên rất mưu mô, nhân lúc đối phương suy yếu mà đoạt mạng đối phương, cú nện vào đầu Xích Hổ là trí mạng nhất.

Tính cách tham tiền của con chồn càng được thể hiện rõ. Nó chui thẳng vào đầu Xích Hổ moi Yêu tinh thạch, kết liễu tính mạng của đối phương.

Phải nói là ba đứa nó phối hợp vô cùng chặt chẽ.

Sau khi Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, nụ cười nở trên môi.

Tiếp đó, hắn nhìn Trình Vĩ Khang phía đối diện. Lúc này trong mắt Dương Bách Xuyên, sắc mặt Trình Vĩ Khang thoắt xanh thoắt tím, vô cùng khó coi.

Hiện tại hắn ta không có hành động gì nữa, chắc hẳn là e ngại độc của Lục Yên Chi.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nói với Trình Vĩ Khang: "Chà, hình như ngươi trở thành tướng không binh rồi, ha ha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play