Đến ngày chuẩn bị đón Triệu Thanh Uyển ra khỏi lãnh cung, tâm trạng của Tiêu Sát cũng kích động không thua bất kỳ ai.
Có điều là đế vương, biểu hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài mặt là điều tối kỵ.
Vậy nên hôm nay hắn vẫn thức dậy, thượng triều như bình thường.
Sau khi hạ triều, hắn mời ngồi kim liễn xa hoa tôn quý được hai mươi tám người nâng ít khi sử dụng đến lãnh cung.
Mấy hôm trước Lương phi đề nghị để biểu đạt lòng tôn kính với hoàng hậu, hôm nay tất cả phi tần nên cùng đến trước cửa lãnh cung nghênh đón hoàng hậu và An Ninh công chúa về Phượng Nghi Điện nhưng bị Tiêu Sát bác bỏ.
Hắn biết chắc chắn Triệu Thanh Uyển không muốn vừa ra ngoài đã nhìn thấy rất nhiều nữ nhân đứng trước cửa chờ mình, thế nên chỉ có một mình hắn dẫn theo đội ngũ đến đón nàng.
Từ sáng sớm mọi người trong lãnh cung đã chuẩn bị, Tiêu Sát vừa xuống kim liễn liền hạ lệnh cho hai thị vệ mở cửa lãnh cung ra.
Ngay sau đó Vân Tụ, bà vú, Thuần thái phi, Hoắc Liên Liên cung kính trịnh trọng hành đại lễ với hắn.
Bọn họ hành lễ xong, Triệu Thanh Uyển đầu đội mũ phượng, người mặc phượng bào đoan trang bước lên một bước, hành lễ với hắn: "Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Hoàng hậu bình thân."
Thấy hoàng hậu cung kính với mình như thế, Tiêu Sát nhất thời không quen, cũng thầm kích động. Hắn lập tức tiến lên trước duỗi tay nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy.
Hai người đã lâu không tiếp xúc thân mật, lúc này da kề da, Triệu Thanh Uyển bỗng có cảm giác trái tim thắt lại.
Nàng cúi đầu cười đáp: "Tạ hoàng thượng."
"An Ninh ngủ rồi sao?" Thấy Triệu Thanh Uyển có vẻ không được tự nhiên, Tiêu Sát lập tức chuyển hướng nhìn An Ninh công chúa đang được bà vú bế.
"Vâng, nửa canh giờ trước bà vú cho nó uống sữa, uống xong liền ngủ, đến giờ vẫn chưa tỉnh."
"Vừa hay, chờ nó tỉnh lại thì đã về đến nhà rồi?"
"Về đến nhà?" Nghe ba chữ này, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Sát.
"Chẳng lẽ Phượng Nghi Điện không phải nhà của An Ninh sao?"
"Đúng vậy."
"Đi thôi, trẫm đón hai người về nhà, bộ liễn đã chờ sẵn ở bên ngoài."
Nghe Triệu Thanh Uyển trả lời "đúng vậy", ánh mắt Tiêu Sát càng trở nên dịu dàng. Hắn đưa một tay lên, trông mong nhìn nàng.
Triệu Thanh Uyển do dự một giây, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn của hắn, hắn lập tức nắm chặt, nâng niu như trân bảo.
Hai người nắm tay sóng vai nhau bước ra khỏi cánh cửa lãnh cung.
Mọi người thấy đế hậu thân mật như thế cũng mừng theo, vội đi cùng.
Ra khỏi cửa, trước khi bước lên kim liễn, Triệu Thanh Uyển quay đầu nhìn lãnh cung nơi mình sống gần một năm.
Lúc mới đến, nàng chỉ cảm thấy nơi này hoang vắng điêu tàn, tương lai của bản thân cũng vô cùng mờ mịt.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy rất có tình cảm với nó, bây giờ phải đi rồi, trong lòng thật sự không nỡ.
Có điều nhìn sang An Ninh đang ngủ say, nàng biết dù có không nỡ, nơi này cũng không chốn về tốt nhất của nàng và An Ninh.
"Hoàng hậu, chúng ta phải đi rồi." Thấy Triệu Thanh Uyển sững sờ, Tiêu Sát nhẹ giọng nhắc nhở.
Nàng khẽ cười: "Được, đi thôi."
Được Tiêu Sát săn sóc, Triệu Thanh Uyển vào kim liễn trước, Tiêu Sát cũng đi lên, ngồi bên cạnh nàng.
Nhìn hai người ngồi ngay ngắn trong kim liễn đúng là như kim đồng ngọc lữ, long chương phượng tư.
Tiêu Sát lại tự nhiên nắm lấy tay Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển giật mình, không kháng cự, lặng lẽ để hắn nắm.
Thấy hai chủ tử đã ngồi vững, Tiểu Mục Tử ở bên kim liễn cao giọng nói: "Di giá Phượng Nghi Điện!"
Gã vừa dứt lời, đội ngũ hơn trăm người bắt đầu xuất phát.
Khi đi qua Ngự Hoa Viên, các cung nhân đều quỳ rạp.
Mọi người đều rất muốn ngẩng đầu xem cảnh hoàng thượng đích thân đón hoàng hậu và An Ninh công chúa rời khỏi lãnh cung long trọng thế nào, nhưng không có ai dám ngẩng đầu, chỉ có những kẻ hiếu kỳ hoặc theo lệnh của chủ tử mới dám nhìn lén.
Tất cả phi tần hậu cung giờ phút này đều ở điện của mình, không ai ra ngoài góp vui.
Bởi vì đây là ý chỉ của Tiêu Sát.
Nếu các nàng muốn đi thỉnh an hoàng hậu thì chờ hoàng hậu sắp xếp Phượng Nghi Điện xong sẽ truyền các nàng đến.
"Chủ tử, hoàng hậu đã về đến Phượng Nghi Điện."
"Biết rồi."
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển vừa bước vào Phượng Nghi Điện, Tố Yên lập tức về báo tinh cho Lương phi.
Lương phi cau mày không vui.
Nếu Lan phi không bị cấm túc, nàng nghĩ hôm nay Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Điện chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.
Không được, phải nhanh chóng giúp Lan phi giải trừ cấm túc!
"Chủ tử, hoàng hậu từ lãnh cung về Phượng Nghi Điện, nô tỳ thấy hoàng thượng ngồi trong kim liễn nắm tay nàng ấy không buông. Tình cảm giữa họ hình như còn tốt hơn trước."
"Vậy sao?" Lương phi cười lạnh.
"Nô tỳ lo quyền quản lý hậu cung hoàng thượng sẽ giao về lại tay hoàng hậu. Chủ tử, chúng ta phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm gì, chờ phượng chỉ của hoàng hậu khi nào truyền phi tần hậu cung đến thỉnh an, đến lúc đó cứ tùy cơ hành sự."
"Vâng."
"Một mình ở Thường Ninh Điện cũng chán, đi thôi, cùng bổn cung đến Uyên Loan Điện. Trong thời gian hoàng hậu ở cữ không phải người được sủng ái nhất là Tuệ quý nhân sao? Bây giờ tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu tốt hơn xưa, việc này phải cho nàng ấy biết mới được."
"Vâng, chủ tử anh minh."
Hai người lập tức tới Uyên Loan Điện.
Lúc này ba người ở Uyên Loan Điện đều ở chủ điện của Tào tiệp dư thảo luận việc hôm nay hoàng hậu rời khỏi lãnh cung.
Bên ngoài có cung nhân bẩm báo: "Lương phi nương nương đến."
Ba người vội đứng dậy đi ra nghênh đón: "Bọn muội muội tham kiến Lương phi tỷ tỷ."
"Ba vị muội muội khách sáo, một mình tỷ tỷ ở Thường Ninh Điện có hơi nhàm chán nên đến đây tìm người trò chuyện, không làm phiền ba vị muội muội chứ?"
"Không có không có, bọn muội cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, tỷ tỷ mau vào trong đi."