Kích động đi qua, Tuệ quý nhân bình tĩnh lại, nhanh chóng nhận ra rằng hai ngày nay Tiêu Sát liên tục đến phòng của mình, hôm nay lại bảo nàng rời khỏi Y Lan Điện chắc chắn là đã có sắp xếp.

Vì vậy nàng lập tức kính cẩn đáp: "Tần thiếp nghe hoàng thượng sắp xếp, hoàng thượng sắp xếp tần thiếp ở cung của vị tỷ tỷ nào, tần thiếp đều vui cả."

"Được." Tiêu Sát mỉm cười, rất vừa lòng với câu trả lời này, "Dĩnh phi và Lương phi thường ngày phải xử lý công việc trong hậu cung, nàng chuyển đến chỗ họ, e rằng họ phải dành thời gian nói chuyện với nàng. Không bằng nàng chuyển đến Uyên Loan Điện của Tào tiệp dư đi. Ở đó còn có Thẩm quý nhân, nàng cũng không cảm thấy vắng người cô độc."

"Vâng, vậy ngày mai tần thiếp chuyển đến Uyên Loan Điện của Tào tỷ tỷ."

"Ừ, lát nữa trẫm bảo Tiểu Mục Tử đi thông báo với Tào tiệp dư một chuyến, bảo nàng ấy sáng sớm ngày mai sai cung nhân của Uyên Loan Điện tới giúp nàng thu dọn đồ đạc."

"Không cần đâu hoàng thượng, tần thiếp không có nhiều đồ, để Ánh Tuyết và Trầm Hương làm là được."

"Thế thì thôi, vậy hôm nay nàng dọn dẹp đi, sáng mai bảo họ chuyển đồ giúp nàng."

"Vâng, tạ hoàng thượng."

Nói việc này xong xuôi, Tiêu Sát rời đi.

Hôm sau, còn chưa ăn sáng, Tuệ quý nhân đã lệnh Ánh Tuyết và Trầm Hương dọn đồ đến đông thiên điện của Uyên Loan Điện.

Lan phi đứng trước cửa chủ điện nhìn ba người vui vẻ rời đi, tức giận cắn môi đến chảy máu: "Tiểu tiện nhân, ngươi tưởng ngươi chuyển đi rồi sau này bổn cung không làm gì được ngươi sao? Sớm muộn gì bổn cung cũng bắt ngươi phải trả giá đắt!"

Cẩm Tú và Cẩm Sắt nghe chủ tử nói vậy, chỉ biết nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông.

Có chủ tử tính tình thô bạo, hay giương nanh múa vuốt như vậy, nhất là sau khi Hồ Đức Hải đột nhiên chết, hai nô tỳ thân cận nhất như các nàng ngày nào cũng sống trong lo sợ.

Ngược lại thì Ánh Tuyết và Trầm Hương cùng Tuệ quý nhân tươi cười chuyển đi khiến các nàng vô cùng hâm mộ.

Tiêu Sát đột nhiên bảo Tuệ quý nhân chuyển đến Uyên Loan Điện, Tào tiệp dư khá bất ngờ, đồng thời cũng có chút phòng bị.

Tuy nhiên thấy Tuệ quý nhân chuyển tới, nàng vẫn tươi cười chào đón, bảo cung nhân giúp đỡ Ánh Tuyết và Trầm Hương dọn đồ đến đông thiên điện.

Thẩm quý nhân đương nhiên cũng không nhàn rỗi, cũng bảo nha hoàn của mình hỗ trợ.

Sau đó Tào tiệp dư mời Tuệ quý nhân và Thẩm quý nhân đến chủ điện ăn sáng.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng hòa thuận.

Cũng bởi vậy, Trầm Hương và Ánh Tuyết đều có ấn tượng tốt với Uyên Loan Điện, cảm thấy mình chuyển đến đúng nơi rồi.

Hôm sau, Ánh Tuyết lén bẩm báo những việc này với Tố Yên.

Khi Tố Yên thuật lại với Lương phi, Lương phi nghi ngờ: "Vì một Tuệ quý nhân nhỏ bé mà hoàng thượng lại cấm túc Lan phi ba tháng, còn bảo Tuệ quý nhân chuyển đến chỗ Tào tiệp dư, theo bổn cung thấy hoàng thượng đang dùng chiêu nhất tiễn song điêu.

"Ý của chủ tử là hoàng thượng cấm túc Lan phi thật ra không phải vì Tuệ quý nhân, mà là vì hoàng hậu sắp rời khỏi lãnh cung. Ngài ấy sợ Lan phi sẽ gây ra chuyện bất lợi với hoàng hậu nên cố ý cấm túc Lan phi ngay lúc này?"

"Hừ, không phải vậy thì còn là gì? Chỉ có vì hoàng hậu ngài ấy mới tốn nhiều công sức như thế?"

"Vậy con chim còn lại chủ tử nói ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ chủ tử nghi ngờ hoàng thượng cho rằng Tào tiệp dư có vấn đề nên đột nhiên để Tuệ quý nhân dọn đến chỗ nàng ta?"

"Là Tào tiệp dư hay Thẩm quý nhân có vấn đề đến giờ bổn cung vẫn chưa rõ. Tóm hại trong hai người này kẻ có lòng dạ chúng ta phải phòng, kẻ mượn sức được thì mượn sức. Nếu bọn họ thật sự có vấn đề, hoàng thượng nghi ngờ họ, vậy họ chắc chắn đã làm gì đó hại đến hoàng hậu mới khiến hoàng thượng đề phòng như vậy. Điều này đối với chúng ta vừa là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu."

Chuyện tốt mà Lương phi nói chính là nếu Tào tiệp dư hoặc Thẩm quý nhân có vấn đề, bây giờ họ đã bị hoàng thượng để ý, sẽ không thể gây bất lợi cho nàng.

Mà chuyện xấu Lương phi nói là nếu họ thật sự có vấn đề, mà hoàng thượng lại đang trông chừng, sau này họ không thể làm gì hại hoàng hậu được nữa.

Hậu cung này lại thiếu đi một người thầm đối phó hoàng hậu.

"Chủ tử, mấy ngày nữa hoàng hậu ra cữ, đến lúc đó nàng ấy rời khỏi lãnh cung, nô tỳ lo liệu hoàng thượng có giao lại quyền quản lý hậu cung cho hoàng hậu không. Đây là điều chúng ta cần lo lắng bây giờ nhất đúng không?" Tố Yên nhắc nhở.

"Đây đúng là điều chúng ta cần lo nhất, nhưng chúng ta lại không lo được. Xưa nay thánh ý của hoàng thượng khó dò, quyền lực hậu cung tuy đối với chúng ta quan trọng, nhưng với ngài ấy chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ xem thánh ý, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Nhưng còn Lan phi bị cấm túc ba tháng, bổn cung thấy thời gian quá dài. Không có nàng ta gây chuyện, chẳng phải hoàng hậu sẽ bớt lo hơn sao? Lần này chúng ta phải nghĩ cách giúp Lan phi mới được."

"Chủ tử nói rất đúng."

...

Năm ngày sau, ngày hỉ của lãnh cung tới.

Triệu Thanh Uyển ra cữ.

Được Hoắc Liên Liên và Vân Tụ chăm sóc, sức khỏe của nàng đã khôi phục.

Tiểu công chúa chào đời đã ốm yếu, một tháng điều trị vẫn chưa đủ để thấy rõ sự thay đổi của nó, may mà có Hoắc Liên Liên chú ý, thể chất của đứa bé này cũng không kém đi.

Với Triệu Thanh Uyển mà nói thì đây cũng là niềm an ủi rồi.

Mấy ngày trước Tiểu Mục Tử đã đến dặn dò Vân Tụ và hai bà vú, bảo họ chuyển đồ sớm thu dọn đồ của hoàng hậu và tiểu công chúa trước, đến lúc đó hoàng thượng sẽ đích thân phái ngự liễn tới đón họ về Phượng Nghi Điện.

Mấy ngày nay người ở lãnh cung vừa kích động, vừa hưng phấn, có chờ mong, cũng có thấp thỏm bất an.

Dù sao thì ở bên ngoài lãnh cung không phải chốn yên bình.

Chắc chắn sẽ có đống người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chủ tử và tiểu công chúa của họ, nhòm ngó bảo tọa ở Phượng Nghi Điện.

Bọn họ đi theo chủ tử, bắt buộc phải nâng cao tinh thần, bảo vệ sự an toàn cho chủ tử.

Mà Triệu Thanh Uyển cũng có suy nghĩ giống họ.

Là mẫu thân của tiểu công chúa, là chủ tử của những người trung thành tận tâm bên cạnh mình, nàng biết một khi về Phượng Nghi Điện, bản thân có nghĩa vụ dùng thân phận hoàng hậu bảo vệ bọn họ chu toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play