Sau khi an ủi Thẩm quý nhân, Tiêu Sát nhìn xung quanh, không thấy Ngọc thải nữ đâu, liền hỏi Tử Quyên: "Ngọc thải nữ đâu?"

"Hồi hoàng thượng, khi nãy Ngọc thải nữ nói dù sao lửa cũng không thiêu đến thiên điện của mình nên lại về phòng, nói là... Nói là muốn ngủ tiếp."

"Hừ! Ngủ tiếp? Nàng ta và Thẩm quý nhân cùng ở trong Hợp Hoan Điện, thiên điện của Thẩm quý nhân bị cháy, nàng ta còn tâm trạng một mình đi ngủ? Ngươi lập tức đi gọi nàng ta ra đây, cứ nói trẫm có chuyện muốn hỏi nàng ta."

"Vâng."

Tử Quyên nhìn sang Thẩm quý nhân, thấy Thẩm quý nhân không phản đối, vội chạy đi tìm Ngọc thải nữ.

Nghe nói hoàng thượng tìm mình, Ngọc thải nữ không hề kinh ngạc, nàng ta xuống giường bảo Hạnh Chi hầu hạ mình mặc đồ rồi mới ra ngoài, cúi đầu hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."

"Ngọc thải nữ đúng là dũng cảm, lửa ở Hợp Hoan Điện lớn như vậy mà nàng vẫn có thể yên giấc?"

"Hồi hoàng thượng, đêm qua tần thiếp mất ngủ, không có tinh thần nên đêm nay thật sự rất buồn ngủ." Ngọc thải nữ quỳ xuống.

Từ khi vào cung, nàng ta chưa từng tranh luận với hoàng thượng, hôm nay là lần đầu tiên thẳng thắn thể hiện tâm trạng.

Điều này khiến Tiêu Sát càng tức giận hơn: "Hay cho câu rất buồn ngủ! Trẫm thấy Ngọc thải nữ đêm nay làm tặc nên mới buồn ngủ đúng không?"

"Tần thiếp không hiểu ý của hoàng thượng. Từ lúc vào cung đến nay, tần thiếp được hoàng thượng chăm sóc, ở trong cung ăn ngon ngủ yên, nào cần đi làm tặc ban đêm chứ?" 

Nghe Ngọc thải nữ bình tĩnh trả lời lại, Thẩm quý nhân và Tử Quyên đứng cạnh đều ngạc nhiên, cứ có cảm giác Ngọc thải nữ đã thay đổi thành một người khác.

Ngày xưa nàng ta chắc chắn không dám nói chuyện vô lễ với hoàng thượng như vậy.

Hôm nay uống trúng thuốc gì à?

Hay là vì bị giáng thành thải nữ, không chấp nhận được nên tinh thần không ổn định?

Tiêu Sát cũng không ngờ trừ hoàng hậu, trong cung vẫn có nữ nhân khiến hắn cảm thấy khó giải quyết.

Hắn đang định chất vấn nàng ta thì Lương phi và Dĩnh phi dẫn theo cung nhân vội vàng tới Hợp Hoan Điện.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, sao hoàng thượng cũng ở đây?"

"Hậu cung không được yên bình, trẫm không tới cũng không thể tĩnh tâm xử lý việc khác, chi bằng đến đây xem."

"Là thần thiếp thất trách, quản lý hậu cung bất lực, xin hoàng thượng trách phạt."

"Thần thiếp cũng xin hoàng thượng trách phạt."

Thấy Lương phi quỳ xuống xin tội, Dĩnh phi dù không  muốn nhưng cũng phải quỳ xuống theo.

Tiêu Sát nhìn bọn họ: "Hai nàng đứng lên đi, hai nàng không cần tự trách, hậu cung lớn như vậy, Hợp Hoan Điện cũng có hai chủ tử. Hỏa hoạn xảy ra, muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng nên truy cứu trách nhiệm của chủ tử Hợp Hoan Điện đầu tiên."

"Là thần thiếp sơ suất, xin hoàng thượng trách phạt."

Nghe Tiêu Sát nói vậy, Thẩm quý nhân dù uất ức nhưng cũng vội quỳ xuống.

"Người không nên quỳ quỳ làm gì? Tử Quyên, còn không mau đỡ chủ tử nhà ngươi đứng dậy, hôm nay nàng ấy đã bị dọa sợ, còn muốn quỳ để cảm lạnh hả?"

"Vâng. Tiểu chủ, dưới đất rất lạnh, người mau đứng lên đi."

"Tạ hoàng thượng."

Tử Quyên vội đỡ Thẩm quý nhân đứng dậy.

Nghe Tiêu Sát nói "Người không nên quỳ quỳ làm gì" của Tiêu Sát, Lương phi và Dĩnh phi theo bản năng nhìn nhau, sau đó cả hai cùng nhìn về phía Ngọc thải nữ đang quỳ.

Không lẽ hoàng thượng nghi ngờ Hợp Hoan Điện cháy là do Ngọc thải nữ làm?

Thế nên mới để một mình nàng ta quỳ?

Lương phi dò hỏi: "Hoàng thượng, Ngọc thải nữ muội muội còn quỳ kìa."

"Cứ để nàng ta quỳ đi! Còn chưa dập xong lửa ở thiên điện của Thẩm quý nhân, nàng ta không được phép đứng dậy."

Thấy Tiêu Sát tức giận, Ngọc thải nữ cười lạnh.

Không phải chỉ quỳ thôi sao?

Không chết được!

Nàng ta không sợ chết!

Chỉ cần nàng ta không chết, sau này nàng ta nhất định phải kéo một người để trút giận, khiến họ sống cũng không yên!

Đây là chuyện duy nhất nàng ta muốn làm sau khi bị giáng làm thải nữ!

Khoảng mười lăm phút sau, lửa cuối cùng cũng được dập tắt.

Có điều, chỗ ở hiện giờ của Thẩm quý nhân đã bị hư hỏng nghiêm trọng.

Theo đề nghị của Lương phi, Tiêu Sát đồng ý cho nàng dọn đến thiên điện bên Uyên Loan Điện của Tào tiệp dư, sau này không cần về Hợp Hoan Điện.

Sau này Hợp Hoan Điện chỉ còn một mình Ngọc thải nữ, điều đó có nghĩa nàng ta sẽ tự do hơn, nhưng đồng thời từ đây cũng bị phi tần hậu cung cô lập.

Ngọc thải nữ đương nhiên hiểu.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi chấp nhận sự thật này, hai đầu gối chết lặng quỳ trên nền đất lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn theo tiêu sát và các phi tần địa vị cao hơn mình bỏ đi.

...

Lần đầu Tuệ tài nhân có cơ hội thị tẩm lại bị hỏa hoạn ở Hợp Hoan Điện cắt ngang.

Hôm sau, nàng trở thành trò cười của trên dưới Y Lan Điện.

Lan phi vì có tinh thần, dù sức khỏe đang rất yếu nhưng cũng dậy sớm, lệnh Cẩm Tú gọi Tuệ tài nhân tới búi tóc cho mình.

Tuệ tài nhân biết mình sẽ bị khinh thường tra tấn nhưng không thể không đi.

Nàng cung kính hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương."

"Tuệ tài nhân tới rồi sao? Hôm qua Tuệ tài nhân không ngủ ngon hả? Mắt sao thâm đen, mặt mày trông tiều tụy thế?"

"Hồi nương nương, có lẽ do tối qua tần thiếp ngủ muộn nên..."

"Được rồi, xem ngươi kìa, đã từ cung nữ trở thành phi tần của hoàng thượng, sao còn rụt rè hơn ngày xưa làm cung nữ vậy? Thật chẳng biết hoàng thượng thích ngươi ở điểm nào? Đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây búi tóc cho bổn cung?"

"Vâng."

Tuệ tài nhân cúi đầu đi qua, cầm lược trên bàn trang điểm cẩn thận chải tóc cho Lan phi.

Thời điểm chải đến một chỗ rối, Lan phi nhíu mày kêu lên, sau đó giơ tay giữ chặt cánh tay Tuệ tài nhân, mắng: "Ngươi chải đầu thế nào hả? Muốn bổn cung đau chết đúng không?"

Tuệ tài nhân bị Lan phi véo tay, đau muốn rơi nước mắt nhưng chỉ có thể xin lỗi nàng ta: "Xin lỗi nương nương, tần thiếp không cố ý. Mong nương nương thứ lỗi."

"Hừ, rõ ràng bổn cung thấy ngươi cố ý đấy! Ngươi dựa vào việc mình là tân sủng của hoàng thượng, dám bất kính với bổn cung, ngươi tưởng bổn cung không dám giáo huấn ngươi hả!"

Lan phi đứng dậy tát Tuệ tài nhân hai cái.

Tuệ tài nhân che mặt nức nở.

"Còn không tiếp tục búi tóc của bổn cung! Bổn cung không phải hoàng thượng, đừng hòng tỏ ra yếu đuối trước mặt bổn cung. Lần sau còn dám bất kính với bổn cung, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!"

"Vâng, bổn cung búi tóc cho nương nương ngay."

Tuệ quý nhân muốn khóc không dám bật khóc, muốn chạy càng không dám chạy, chỉ có thể càng cẩn thận búi tóc cho Lan phi.

Chỉ mới là ngày thứ hai làm tài tử, cuộc sống đã như luyện ngục.

Tuệ tài nhân biết tương lai của mình sẽ mãi mãi bị Lan phi tra tấn nhưng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, hoặc là phải nghĩ cách trèo lên cao, thoát khỏi ma trảo của Lan phi.

Suy nghĩ miên man, nàng lại không tập trung, bất cẩn làm Lan phi đau.

Đương nhiên lại bị Lan phi nhục nhã một lúc.

Cẩm Tú và Cẩm Sắt ở bên ngoài nghe tiếng Lan phi đánh chửi Tuệ tài nhân đều vui khi người ta gặp họa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play