"Được rồi, đang nói chuyện sao lại khóc chứ? Nàng mà khóc thì không còn xinh nữa." Thấy Tuệ tài tử cảm động, Tiêu Sát nhẹ nhàng an ủi.
Tuệ tài nhân vội lau nước mắt, thẹn thùng giải thích: "Tần thiếp là đang vui, tần thiếp không khóc nữa, tạ hoàng thượng."
"Vui thì tốt. Nàng ở thiên điện Y Lan Điện, tính cách Lan phi có hơi tùy hứng, sau này có thể nàng ấy sẽ bắt nạt nàng. Nàng nhịn được thì cố nhịn một chút, không nhịn được thì phải nói với trẫm, trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho nàng."
"Tạ hoàng thượng, thần thiếp nhớ rồi. Thật ra Lan phi nương nương đối xử với tần thiếp... Vẫn khá tốt, tần thiếp nghĩ nàng ấy sẽ không quá đáng với tần thiếp đâu."
"Ừ, chỉ hi vọng là vậy. Đúng rồi, trước khi Lan phi sinh non nàng làm việc ở đâu trong Y Lan Diện? Sao hình như trẫm không nhớ nàng từ hầu hạ Lan phi?" Tiêu Sát làm bộ thuận miệng hỏi.
"Hồi hoàng thượng, ngày xưa thời điểm Lan phi nương nương cần tần thiếp búi tóc cho nàng ấy thì mới gọi tần thiếp vào hầu hạ, thời gian còn lại tần thiếp làm việc ở ngoài sân, vậy nên mỗi lần hoàng thượng đến Y Lan Điện đều không chú ý tới tần thiếp."
"Ra là vậy. Đêm tiệc sinh nhật của Lan phi nàng cũng canh giữ ngoài sân đúng không?"
"Vâng, đêm đó tần thiếp canh giữ ở ngoài sân cho đến khi thấy hoàng thượng và Mục công công rời khỏi Y Lan Điện."
"Không ngờ nàng còn nhớ rõ như vậy. Thế nàng có nhớ sau khi trẫm và Tiểu Mục Tử đi, có ai khác ra vào Y Lan Điện không?" Khi hỏi câu này, Tiêu Sát nhìn Tuệ tài nhân chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm trên gương mặt nàng.
Lúc này Tuệ tài nhân đã nhận ra Tiêu Sát muốn hỏi chuyện đêm tiệc sinh nhật của Lan phi, không dám giấu giếm: "Hồi hoàng thượng, tần thiếp nhớ sau khi ngài và Mục công công đi, Lan phi ở bên trong la hét, nói Hồ Đức Hải tìm thuốc giải gì đó. Sau đó thì Hồ Đức Hải rời khỏi Y Lan Điện."
"Tìm thuốc giải? Nàng khẳng định Lan phi nói như vậy?"
"Những việc khác tần thiếp không chắc, nhưng ba chữ tìm thuốc giải tần thiếp có thể khẳng định, đêm đó Lan phi thật sự nói thế."
"Được rồi. Vậy sau khi Hồ Đức Hải kia đi tìm thuốc giải thì sau bao lâu về Y Lan Điện? Một mình gã về hả?"
"Việc này... Vì đêm đó tần thiếp canh giữ ở bên ngoài lâu quá, có hơi buồn ngủ nên... Lén chợp mắt. Hồ Đức Hải về lúc nào, tần thiếp... Tần thiếp không nhớ... Nhưng hình như tần thiếp mơ màng thấy lúc giữa khuya Hồ Đức Hải và một thái giám lại ra ngoài."
Tuệ tài nhân cúi thấp đầu trả lời, sợ Tiêu Sát tức giận.
Tiêu Sát đúng là tức giận, có điều không phải vì nàng.
Hắn cố kiềm chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: "Gã với một thái giám lại ra ngoài? Thái giám kia là người của Y Lan Điện? Hai người họ từ chính điện đi ra đúng không?"
"Tần thiếp chỉ nhớ thái giám theo sau Hồ Đức Hải cao hơn gã một cái đầu, hai người họ... Hình như đúng là cùng từ chính điện đi ra."
"Thái giám của Y Lan Điện có người cao hơn Hồ Đức Hải một cái đầu?"
"Không có, thái giám ở Y Lan Điện không ai cao như vậy."
"Có nghĩa là thái giám kia không phải người của Y Lan Điện?" Ánh mắt Tiêu Sát đằng đằng sát khí.
Tuệ tài nhân lén ngẩng đầu nhìn trộm, không khỏi run rẩy: "Hồi hoàng thượng, bây giờ tần thiếp nhớ lại thì cảm thấy thái giám kia đúng là không phải người của Y Lan Điện."
"Được rồi, việc này nàng biết là được, không được để lộ ra ngoài!"
"Vâng, tần thiếp tự biết nặng nhẹ. Những lời hoàng thượng nói với tần thiếp tần thiếp tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai."
"Trẫm quả nhiên không nhìn lầm nàng. Không còn sớm nữa, hầu hạ trẫm thay quần áo đi."
"Vâng."
Nghe hoàng thượng bảo hầu hạ mình thay đồ, Tuệ tài nhân vừa kích động, vừa xấu hổ, cũng vui sướng, đồng thời lại thấp thỏm.
Tuy đây là lần đầu tiên giúp Tiêu Sát thay đồ, nhưng ngày xưa là nô tỳ, nàng đã quen hầu hạ người khác, động tác thay quần áo thuần thục hơn Lương phi đêm ấy.
Có điều khi nàng mới đỏ mặt c.ởi thắt lưng của Tiêu Sát xuống, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng Tiểu Mục Tử: "Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo."
Tiêu Sát giơ tay ra hiệu Tuệ tài nhân dừng lại, Tuệ tài nhân lạp tức lùi lại một bước.
Tiêu Sát hỏi: "Chuyện gì?"
"Hồi hoàng thượng, cung nhân mới tới báo nói Hợp Hoan Điện đang đi lấy nước!"
"Hợp Hoan Điện đi lấy nước? Sao lại thế? Có ai bị thương không?"
"Hồi hoàng thượng, vẫn chưa rõ. Có điều cung nhân nói lửa rất lớn, thiên điện Thẩm quý nhân ở bị thiêu hủy khá nhiều, ngài có muốn qua xem không?"
"Đúng là không bớt lo được! Tuệ tài nhân, trẫm đến Hợp Hoan Điện xem, tối nay nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm sẽ tới thăm nàng."
"Vâng." Tuệ tài nhân cúi đầu đáp, vội đeo thắt lưng lên cho hắn.
Trên dưới hậu cung đều biết tối nay là lần đầu tiên nàng thị tẩm, Hợp Hoan Điện xảy ra hỏa hoạn lúc này, Tuệ tài nhân không thể không nghi ngờ.
Chẳng lẽ vì trả thù nàng mà Ngọc thải nữ cố tình phóng hỏa, không cho nàng thị tẩm sao?
Mới ngày đầu trở thành phi tần của hoàng thượng đã phải đối mặt với chuyện này, Tuệ tài nhân bỗng thấy rùng mình.
Sau khi Tiêu Sát đi, một mình nàng trằn trọn trong tây thiên điện của Y Lan Điện, lo lắng cho ngày tháng sau này của bản thân.
...
Tiêu Sát vừa đến Hợp Hoan Điện đã thấy mấy cung nhân đang hoảng loạn xách thùng nước dập lửa.
Thẩm quý nhân tóc tai rối bù, quần áo không chỉnh tề, trên mặt dính ít bụi, được Tử Quyên dìu đứng trong sân.
Tiêu Sát vội đi qua hỏi thăm: "Thẩm quý nhân có bị thương không?"
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
"Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng, trễ thế này sao ngài còn tới đây? Tần thiếp không sao, tần thiếp chỉ bị dọa thôi..." Thẩm quý nhân khom người hành lễ, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
"Đã là lúc nào rồi còn hành lễ, nàng không sao thì tốt! Có biết là nguyên nhân gì không, sao lại đột nhiên đi lấy nước?"
"Tần thiếp không biết. Tần thiếp đang ngủ say thì ngửi thấy mùi khét, sau đó Tử Quyên vội chạy vào báo với tần thiếp mọi người đang đi lấy nước rồi kéo tần thiếp chạy ra ngoài. Nếu không nhờ Tử Quyên, không biết bây giờ tần thiếp còn có thể bình an vô sự đứng đây gặp hoàng thượng không, hu hu hu..."
Thẩm quý nhân sợ sệt nhìn thiên điện mình ở vẫn còn đang cháy, vừa dứt lời liền tủi thân che mặt bật khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT