Nghe tiếng cung nhân thông báo, Tiêu Sát không thể không buông môi Triệu Thanh Uyển ra, giận giữ nói: "Hai nữ nhân kia, trẫm thật sự hận không thể ném họ ra ngoài tám trăm dặm!"
Triệu Thanh Uyển bật cười: "Hoàng thượng đừng trẻ con như thế. Họ đến để giúp thần thiếp làm việc, cũng là phân ưu cho hoàng thượng, hoàng thượng nên thưởng cho họ mới đúng."
"Hoàng hậu, khi nãy nàng cười rộ lên đẹp lắm, trẫm hy vọng ngày nào cũng có thể nhìn thấy."
Triệu Thanh Uyển không nhận ra rằng đây là lần đầu tiên mình bật cười trước mặt Tiêu Sát.
Nhưng Tiêu Sát lại tinh tế chú ý đến, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng thắm thiết hơn.
Nghe vậy, Triệu Thanh Uyển túng quẫn cất đi nụ cười trên khuôn mặt: "Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không thể tiếp tục ở đây với ngài nữa, để họ chờ ở ngoài lâu không tốt lâu."
"Hoàng hậu lúc nào cũng trốn tránh trẫm. Thôi, dù sao trẫm cung từ từ quen rồi. Có điều nàng phải đồng ý với trẫm thêm một thỉnh cầu nhỏ nữa, trẫm mới thả nàng ra ngoài."
"Hôm nay hoàng thượng nhiều thỉnh cầu nhỏ rồi đấy! Lần này lại là thỉnh cầu gì đây? Hoàng thượng nói đi."
"Trẫm muốn nàng chủ động hôn trẫm một cái."
"Hoàng thượng..."
Nam nhân này sao cứ tìm thời cơ chiếm tiện nghi của nàng như vậy.
Nàng từng này tuổi chỉ chủ động hôn nữ nhi bảo bối An Ninh, chưa từng chủ động hôn bất kỳ nam nhân nào.
Triệu Thanh Uyển cúi đầu khó xử.
"Hoàng hậu không muốn?"
"Không phải..."
"Nếu không phải..."
Không đợi Tiêu Sát chất vấn, Triệu Thanh Uyển đã hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó đỏ mặt bỏ trốn, chạy ra khỏi tẩm điện.
Tuy chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng khoảnh khắc nhanh cái chớp mắt đó lại khiến trái tim hắn đập thình thịch.
Hắn không cầm lòng được mà đưa tay vuốt ve chỗ vừa được Triệu Thanh Uyển, nơi ấy vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng.
Hắn thỏa mãn nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên Lan phi và Lương phi chủ động đến nói chính sự với Triệu Thanh Uyển, mà Triệu Thanh Uyển lại chậm chạp từ trong tẩm điện đi ra, cả hai đương nhiên không vui.
Lan phi vừa hành lễ vừa hành lễ: "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương là đang... Nóng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
"Thật ngại quá, để hai muội đợi lâu." Triệu Thanh Uyển không để ý tới khuôn mặt ửng hồng của mình, bình tĩnh giải thích, "Hoàng thượng vừa mới vào tẩm điện nghỉ ngơi nên bổn cung mới ra trễ, mong hai vị muội muội không để ý."
"Hoàng hậu nương nương khách sáo, hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi đương nhiên là việc quan trọng nhất, thần thiếp và Lan phi tỷ tỷ cũng không chờ lâu." Nghe nói hoàng thượng ở bên trong, ánh mắt Lương phi trầm xuống, ngay sau đó khiếp tốn đáp.
Nghe hai người họ nói chuyện, Lan phi bực tức trừng mắt, nhưng biết hoàng thượng đang ở Phượng Nghi Điện, nàng ta vô cùng kích động.
Chờ hoàng thượng tỉnh, không phải nàng ta có thể gặp hắn rồi sao? Xem ra chuyến đi tới Phượng Nghi Điện hôm nay xứng đáng!
Cả hai mỗi người một tâm tư, cùng Triệu Thanh Uyển ở đại sảnh thảo luận các hạng mục cần cắt giảm chi tiêu.
Bàn bạc được một lúc, Triệu Thanh Uyển nói: "Vậy chúng ta cứ quyết định như thế. Hai vị muội muội, không biết ai sẽ chấp bút viết lại điều mục đây?"
"Hoàng hậu nương nương, hay là để thần thiếp làm đi."
"Lương phi muội muội, hay là cứ để tỷ tỷ làm đi, đã lâu rồi tỷ tỷ không cầm bút nên hơi ngứa tay, đang muốn viết chữ."
Thấy Lương phi muốn cướp việc để tranh công với hoàng thượng, chờ hoàng thượng khen ngợi mình, Lan phi lập tức tranh.
Lương phi không ngờ việc nhỏ thế này Lan phi cũng muốn tranh với mình, dù thấy không vui nhưng trong hậu cung này nàng luôn duy trì hình tượng hiện lương, bây giờ hoàng thượng lại đang ở Phượng Nghi Điện, vì thế nàng chỉ đành ra vẻ rộng lượng nhường việc này cho Lan phi.
Vân Tụ đi lấy giấy bút đến, Triệu Thanh Uyển và Lương phi phụ trách thảo luận, Lan phi phụ trách viết lại.
Nhất thời ba người làm việc rất ăn ý, nhưng chưa được bao lâu, Lan phi đã thấy mệt.
Lương phi thấy vậy vội giả vờ quan tâm: "Có phải Lan phi tỷ tỷ mỏi tay rồi không? Hay là để muội muội làm đi?"
"Không cần! Ta làm được!" Thấy Lương phi muốn nhân cơ hội ôm việc của mình, Lan phi lập tức từ chối, tay cố chịu đau mỏi tiếp tục viết.
Triệu Thanh Uyển lặng lẽ nhìn họ tranh đấu, khẽ cười, tiếp tục cúi đầu lật xem sổ sách.
Tiêu Sát ở tẩm điện ngủ một giấc, khi tỉnh dậy tự mặc long bào rồi ra ngoài.
Hắn nhìn Triệu Thanh Uyển đang chuyên chú, ngay sau đó đến bên cạnh Lan phi cười khen: "Không ngờ khi làm việc nghiêm túc Lan phi cũng ra dáng ra hình đấy."
Thấy Tiêu Sát đột nhiên đến, hơn nữa còn vừa đến đã khen mình, Lan phi kích động đến vui ra mặt.
Nhưng vì quá kích động, nàng ta bất cẩn viết sai một chữ.
Lan phi giật mình kêu lên: "Hoàng thượng, chữ của thần thiếp!"
"Ha ha... Xem ra Lan phi không nhận nổi lời khen của trẫm, trẫm vừa mới khen nàng làm việc ra dáng ra hình, nàng lại gây họa rồi."
"Hoàng thượng, ngài còn trêu ghẹo thần thiếp? Thần thiếp vốn đang nghiêm túc viết, tại ngài đột nhiên khen nên mới khiến thần thiếp phân tâm. Hoàng thượng nói đi phải làm sao đây?" Lan phi chu môi, muốn nhân cơ hội này làm nũng.
Triệu Thanh Uyển và Lương phi đứng cạnh nhìn, trên mặt đều nở nụ cười gượng ép.
Tiêu Sát âm thầm quan sát Triệu Thanh Uyển, thấy nàng giống như đang ghen, không khỏi cười thầm, tiếp tục qua loa có lệ với Lan phi: "Lan phi viết như vậy chắc cũng mệt rồi, trẫm thấy hay là dể Lương phi viết đi. Tính tình Lương phi trầm ổn, chắc chắn sẽ không vì một lời khen của trẫm mà làm loạn trận tuyến. Trẫm nói đúng không Lương phi?"
"Ha ha, tạ hoàng thượng khen ngợi."
"Được rồi, Lan phi, Lương phi, các nàng có thể phối hợp với hoàng hậu làm việc, lòng trẫm rất được an ủi. Việc này nếu làm tốt, trẫm chắc chắn sẽ khen ngợi hai nàng."
"Thật không hoàng thượng?"
"Quân vô hí ngôn."
"Hì hì, vậy thần thiếp đa tạ hoàng thượng trước. Hoàng thượng, ngài đã lâu rồi không đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự rất nhớ ngài, khi nào thì ngài mới có thể đến Y Lan Điện thăm thần thiếp đây?" Lan phi hờn dỗi kéo cánh tay Tiêu Sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT