Vừa hạ triều Tiêu Sát lập tức đến Phượng Nghi Điện.
Chiến tranh lạnh với Triệu Thanh Uyển mười ngày, nội tâm hắn rất dày vò, rất nhiều lần muốn chủ động đến gặp nàng nhưng lại thử đánh cược, muốn chờ nàng chủ động một lần.
Bây giờ hai người đã làm hòa, hắn lại có thể bận xong sẽ trực tiếp lao đến bên nữ nhân mình âu yếm.
Hạnh phúc này khiến trái tim hắn rung động, khóe môi cũng cong lên vô thức, bước chân đến Phượng Nghi Điện cũng nhanh hơn.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng."
"Hoàng hậu miễn lễ. Hoàng hậu, nàng có thể đồng ý với trẫm một việc không?"
"Hoàng thượng cứ nói."
Thấy Tiêu Sát vừa tới đã có yêu cầu, Triệu Thanh Uyển không khỏi thấp thỏm, không biết hắn lại muốn làm khó gì mình.
"Hoàng hậu đừng căng thẳng như thế, việc trẫm cần nàng đồng ý chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng với trẫm lại là một việc rất quan trọng." Tiêu Sát nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Thanh Uyển lúc này, nhẹ nhàng nắm tay nàng, giải thích trấn an.
"À, vậy đó rốt cuộc là chuyện gì?"
"Trẫm muốn sau này mỗi lần hạ triều hoặc là xử lý chính vụ ở Tuyên Thất Điện xong đến Phượng Nghi Điện, hoàng hậu có thể đừng khách sáo nói cung nghênh trẫm, mà nói hoàng thượng ngài về rồi, được không?"
"Về?"
"Đúng vậy, là về. Phượng Nghi Điện là nhà của nàng và An Ninh thì cũng là nhà của trẫm, trẫm về nhà, chẳng lẽ thê tử của trẫm không nên nói về rồi sao?"
"Được, vậy sau này thần thiếp sẽ nói hoàng thượng về rồi."
Nghe yêu cầu nhỏ này của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển không khỏi rung động, đồng thời cũng thấy chua xót, xen lẫn trong đó là ấm áp và vui mừng.
"Cảm ơn hoàng hậu, vậy hoàng hậu đừng quên đấy."
"Hoàng thượng yên tâm, việc thần thiếp đã hứa với hoàng thượng thần thiếp sẽ để trong lòng, chắc chắn không quên."
"Được. Vậy cùng trẫm đi thăm An Ninh của chúng ta, sau đó cùng nhau ăn sáng."
"Vâng."
Tiêu Sát tự nhiên nắm tay Triệu Thanh Uyển.
Cả hai đi gặp An Ninh rồi về cùng nhau ăn sáng.
Trong bữa ăn, Triệu Thanh Uyển chủ động nói với hắn chuyện bắt đầu từ tháng sau sẽ cắt giảm chi phí hậu cung.
Tiêu Sát nghe xong, hai mắt như phát sáng: "Hoàng hậu đúng là vợ hiền của trẫm, trẫm chưa từng nghĩ đến việc này, không ngờ hoàng hậu lại có thể nghĩ đến."
"Tạ hoàng thượng khen ngợi. Hoàng thượng lo lắng việc triều đình, điều cần nhọc lòng là cả Đại Phụng, mà thiên hạ của thần thiếp là hậu cung, việc thần thiếp có thể nghĩ đến đương nhiên đều là trong hậu cung này."
"Hoàng hậu, bắt nàng ở hậu cung, có phải nàng thấy bầu trời nơi này quá nhỏ không?" Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Tiêu Sát giật mình, dè dặt dò hỏi.
Triệu Thanh Uyển chỉ là việc nào ra việc nấy, vô tâm thuận miệng nói vậy, thấy Tiêu Sát nhạy cảm và để ý như thế, nàng không khỏi nhớ đến chuyện xưa, cũng lập tức nhớ ra tại sao bản thân lại sống trong hậu cung này.
Ánh mắt tối sầm xuống, cúi đầu, khóe môi giật giật, nhất thời không biết phải nói gì.
Thấy vấn đề của mình như gợi lại ký ức không vui của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát vô cùng mất mát, nhưng đồng thời cũng hối hận, cảm thấy bản thân không nên phá vỡ bầu không khí tốt đẹp của hai người khó khăn lắm mới xây dựng lại.
Hắn vội duỗi tay nắm lấy tay Triệu Thanh Uyển: "Xin lỗi hoàng hậu, đều tại trẫm khiến nàng không vui, đều là lỗi của trẫm, sau này trẫm không hỏi câu này nữa, chúng ta ăn sáng đi được không?"
Mỗi khi nghĩ đến việc bản thân sẽ phải sống trong hậu cung này cả đời, nàng lại cảm thấy nặng nề buồn bực, giống như có tảng đá trong lồng ngực không bao giờ rơi xuống.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Tiêu Sát lại xin lỗi nàng, hơn nữa ngữ điệu lại hèn mọn như vậy.
Điều này với một đế vương cao cao tại thượng, trước nay nói một không hai, không cho người khác ngỗ nghịch như hắn không phải chuyện dễ.
Nàng cũng không muốn tiếp tục so đo với hắn.
Hậu cung này nếu nàng đã đặt chân vào, so đo với hắn, người đau khổ nhất cuối cùng chỉ có nàng.
Bây giờ nàng chỉ muốn làm tốt những việc hoàng hậu nên làm.
Thấy Triệu Thanh Uyển không so đo, Tiêu Sát thở phào, ân cần gắp đồ ăn cho nàng, dặn nàng ăn nhiều một chút.
Triệu Thanh Uyển cũng tươi cười gắp đồ ăn cho hắn, dặn hắn ăn nhiều.
Bầu không khí nhanh chóng trở về bình thường.
Ăn xong, Triệu Thanh Uyển nói: "Tối qua hoàng thượng ngủ chỉ có hai canh giờ, ngài vào trong ngủ bù đi, qua một hai canh giờ nữa thần thiếp sẽ kêu ngài."
"Tối qua không phải hoàng hậu cũng chỉ ngủ hai canh giờ như trẫm sao? Nàng cũng vào trong nằm nghỉ với trẫm đi."
"Không được, ăn sáng xong chắc Lan phi và Lương phi sẽ đến chỗ thần thiếp thương lượng việc cắt giảm chi tiêu hậu cung. Hoàng thượng vào trong ngủ đi, buổi chiều thần thiếp sẽ ngủ bù, hoàng thượng không cần lo lắng."
"Thôi được, vậy trẫm không miễn cưỡng nàng, có điều nàng phải vào trong giúp trẫm cởi áo, nhìn trẫm ngủ mới được ra ngoài."
"Tuân mệnh hoàng thượng." Thấy Tiêu Sát cứ bám lấy mình, Triệu Thanh Uyển hờn dỗi đáp, sau đó cùng hắn vào tẩm điện, giúp hắn cởi thắt lưng.
Nhìn hắn lên giường nằm, nàng chỉnh chăn lại cho hắn, khi chuẩn bị đi, không ngoài dự đoán lại bị hắn kéo xuống giường.
"Hoàng hậu đừng đi nhanh như vậy, ở bên trẫm thêm một lát đi."
"Thần thiếp ở đây sẽ quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi. Tối qua ngài ngủ ít như vậy, ban ngày phải nghỉ ngơi nhiều, nếu trường kỳ như vậy sức khỏe sao có thể chịu nổi? Sức khỏe của ngài không phải của một mình ngài, mà là của tất cả bá tánh Đại Phụng, nhất định phải bảo trọng mới được."
"Hoàng hậu cũng vì bá tánh Đại Phụng nên mới lo cho trẫm sao?"
"Đương nhiên không phải." Triệu Thanh Uyển buột miệng trả lời, sau đó như cảm thấy không ổn, nàng vội thẹn thùng bổ sung, "Còn... Còn là vì An Ninh."
Tiêu Sát rất vừa lòng với câu trả lời của Triệu Thanh Uyển, mỉm cười hỏi tiếp: "Còn gì không?"
Lúc này mặt hai người rất gần nhau, chóp mũi gần như chạm chóp mũi.
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của Tiêu Sát cứ quanh quẩn trên môi Triệu Thanh Uyển khiến nàng cũng thấy khô nóng, trái tim theo đó mà đập thình thịch.
"Còn gì nữa? Hoàng hậu vẫn chưa trả lời xong vấn đề của trẫm."
"Còn... Còn vì thần thiếp..." Triệu Thanh Uyển đỏ mặt đáp.
Tiêu Sát kích động hôn lên môi nàng.
Đang ôm hôn thắm thiết thì bên ngoài có tiếng cung nhân bẩm báo: "Lan phi nương nương giá lâm! Lương phi nương nương giá lâm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT