Ngày diễn ra hôn lễ, Tô Niệm Tinh dậy từ sớm để trang điểm cho bản thân.
Thật ra cô có thể trang điểm cho mình thật xinh đẹp, tô điểm thật tinh tế, lại mặc một bộ đồ thật kinh điển, đây là chuyện cô giỏi nhất ở kiếp trước. Nhưng kiếp trước cô là công chúa nhỏ của nhà họ Tô, cho dù cô là kẻ ăn bám, cho dù cô không làm nên trò trống gì, ánh mắt của nhiều người vẫn cứ đuổi theo cô, có vô số người tâng bốc cô.
Nhưng bây giờ thì khác. Cô cần phải thu hút sự chú ý của người khác, thì tuyệt đối không thể giống như những ngôi sao nữ cướp đi hào quang của người khác. Cô cần đẹp, nhưng vẻ đẹp này phải độc nhất vô nhị, lại không được có cảm giác xâm lấn.
Tô Niệm Tinh không còn tết tóc đuôi sam nữa, mà búi cho mình một kiểu tóc cổ xưa, cài thêm trâm bạc của người Miêu mà cô mua được từ phố cổ, lại mặc trang phục dân tộc đặc trưng của người Miêu, màu đỏ kết hợp với hoa văn sẫm màu, phối hợp cùng đồ trang sức dân tộc mang theo vài phần thần bí.
Nghề xem bói đặc biệt cần phải nắm chắc cảm giác đúng mực, không thể quá thân thiết với người xem bói, nhất định phải thể hiện ra dáng vẻ cao nhân, đối phương không thể dò rõ được nội tình của bạn, thì mới cảm thấy bạn có bản lĩnh.
Cô mặc bộ đồ này giống như một cô gái người Miêu lạc vào giới hào môn, nhìn có vẻ chẳng ra gì, nhưng sẽ không gây ra sự phản cảm cho các phú bà, coi cô là kẻ thù tưởng tượng, mà lại có thể thu hút sự chú ý của họ, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.
Trương Mộng Yên khi thấy cô mặc bộ đồ này thì ngây người mất vài giây, "Cô là người Miêu à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT