Sau khi tiễn các phóng viên đi, Tô Niệm Tinh làm xong cá viên rồi đến tìm bà A Hương.

Sau tiết Kinh Trập, sạp hàng của bà A Hương trở về với vẻ lạnh lẽo, nghe bà nói cả buổi sáng không tiếp được khách nào, may mà trước đó bà A Hương đã kiếm được một khoản, trong tay còn chút tiền tiết kiệm.

Tô Niệm Tinh kể lại chuyện phóng viên phỏng vấn mình, bà A Hương vui mừng đến nỗi cười lộ cả hàm răng, "Tốt quá. Lần trước báo chí có thể mang lại lượng khách kéo dài đến mấy ngày."

Người Hương Cảng rất thích đọc tin tức liên quan đến các vụ án, đặc biệt là loại tin tức kiểu lật ngược tình thế, ví dụ như trước đó các phóng viên viết bài "Thần bói tự dàn dựng cảnh giết hại Hổ Ca để biến lời tiên tri của mình thành thật", giờ chuyển hướng thành "Thần bói tẩy sạch nghi ngờ."

Như vậy người dân đọc báo sẽ biết tài bói toán của Tô Niệm Tinh rất chuẩn, chắc chắn sẽ có không ít người đến tìm nhờ xem bói.

Bà A Hương cảm thấy hoàn toàn có thể nhân cơ hội này kiếm thêm được một khoản lớn.

Tô Niệm Tinh cũng nghĩ vậy, "Đợi báo phát hành, có khách đến, bà cứ bảo họ là chiều hằng ngày cháu sẽ đến."

"Được!"

Đúng lúc này có một nhóm người đến trước sạp, chính là Ngốc Cường, Đại Sơn và đám anh em. Hổ Ca chết rồi, nhưng địa bàn Vịnh Đồng La vẫn còn, bầu tên đầu sỏ mới lên tiếp quản.

Nhóm người này vây thành một vòng quanh sạp hàng, hứng thú quan sát Tô Niệm Tinh.

"Các người làm gì vậy?" Tô Niệm Tinh không muốn dây dưa với đám du côn này, nhưng ánh mắt của họ quá đáng sợ, e rằng họ tìm đến tính sổ, cô cảnh giác nhìn họ, "Các người muốn làm gì? Cái chết của đại ca các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là người xem bói, không thù oán gì với anh ta, tôi không thể giết anh ta."

Ngốc Cường không trả lời, mà giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh, "Đây là Bưu Ca, đại ca mới của chúng tôi ở địa bàn Vịnh Đồng La."

Bà A Hương sợ đối phương lại đến xem bói, vội đứng dậy chào hỏi, "Chào Bưu Ca, anh muốn xem bói phải không? Để tôi xem cho anh."

Bà A Hương vừa định ngồi xuống, đã bị Ngốc Cường kéo sang một bên, động tác thô bạo đó khiến Tô Niệm Tinh kinh hồn bạt vía, vội đưa tay đỡ bà A Hương, không nhịn được trừng mắt nhìn Ngốc Cường, "Nhẹ tay chút được không? Bà ấy lớn tuổi rồi."

Bưu Ca liếc nhìn Ngốc Cường, chỉ khẽ quét mắt, Ngốc Cường đã run lên, buông tay ra rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Bưu Ca đánh giá Tô Niệm Tinh, "Nghe nói cô là người đã xem quẻ cho A Hổ, nói ba ngày sau anh ta chắc chắn sẽ chết. Vậy cô cũng xem cho tôi một quẻ đi?"

Lần trước, tên Hổ Ca kia trông rất hiền lành, chẳng giống đầu gấu chút nào, còn tên Bưu Ca này trông gầy hơn Hổ Ca, nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo, nhìn là biết không dễ chọc, Tô Niệm Tinh giật mình, chút khí thế vừa tích góp tan biến sạch, "Lúc đó tôi nói bừa thôi. Tôi..."

Cô chưa nói hết, Bưu Ca đã vẫy tay ra hiệu phía sau, Đại Sơn đặt một xấp tiền lên bàn bói, cười nói, "Tôi muốn nhờ cô xem giúp ngày nào đẹp để khai trương cửa hàng?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đúng ra yêu cầu này không quá đáng, nhưng Tô Niệm Tinh thực sự không biết, cô ngượng ngùng gãi đầu, "Bưu Ca, tướng tay chỉ có thể xem phong thủy bẩm sinh, tức là nhà cửa, gia đình. Việc khai trương cửa hàng không thuộc phạm vi này."

Đại Sơn thấy cô mở miệng từ chối, chỉ vào cô mắng, "Đừng cho là mình có mặt mũi mà không biết tốt xấu! Bảo cô xem là đang coi trọng cô đấy!"

Bưu Ca giơ tay ngăn anh ta lại, tỏ ra rất khoan dung, "Cô ấy nói không biết xem tức là không biết xem. Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Thầy bói cũng chia nhiều loại. Có người giỏi xem phong thủy, có người giỏi xem tướng tay, điều này rất bình thường. Cậu không thể yêu cầu thợ cắt tóc làm cho cậu một bữa ăn sang trọng được. Đó là ép buộc người ta."

Đại Sơn vội thu tay lại, cúi đầu đáp vâng.

Tô Niệm Tinh đánh giá Bưu Ca, có vẻ người đàn ông cầm đầu mới này đã thu phục được đám người dưới rồi.

Bưu Ca vẫn kiên trì giơ tay ra nói, "Vậy thì xem cho tôi một quẻ về lĩnh vực cô giỏi đi."

Có lẽ hôm nay chắc chắn phải xem cho anh ta rồi, bà A Hương lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sợ cô lại nói ra lời tiên tri kiểu "ba ngày sau anh sẽ chết", Tô Niệm Tinh liếc bà A Hương một cái ra hiệu đừng lo, rồi mới xem tướng tay cho anh ta.

Lần này hình ảnh rất kỳ lạ.

Biệt thự kiểu Âu, vệ sĩ phụ trách an ninh trong nhà đều là người nước ngoài, đúng lúc này một nhóm người áo đen xông vào biệt thự, một người trong số đó rút súng bắn chết những vệ sĩ kia, sau đó đi thẳng hướng lên lầu hai, đẩy cửa phòng sách ra, người bên trong phòng có vài phần giống Bưu Ca, tên áo đen dùng thuốc mê bắt người đang ngồi trong phòng đi, toàn bộ quá trình nhanh gọn lẹ, không hề có bất kỳ hành động dư thừa nào.

Đoạn hình ảnh đột ngột kết thúc, không một lời nói, chỉ có cảnh bắn súng, Tô Niệm Tinh chỉ có thể tự mình phân tích.

Chủ nhân biệt thự này có vài phần giống Bưu Ca, hẳn là người thân của anh ta.

Cô khẽ nói, "Con trai hoặc cháu trai của anh sẽ bị người ta bắt cóc trong vòng một năm tới."

Bưu Ca giật mình, anh ta làm trong giới xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng con trai từ nhỏ đã thích đọc sách, thành tích rất tốt, còn thi đậu đại học top đầu quốc tế, vì thế chỉ có một mình anh ta ở Hương Cảng, anh ta không muốn con trai mình bị liên lụy, cho nên đã để con trai mình định cư ở nước ngoài, còn mua cho con một căn biệt thự.

"Có người muốn bắt cóc A Chí? Ai lại to gan như vậy?"

Bưu Ca tràn đầy nghi hoặc, siết chặt nắm đấm, giọng nói âm trầm hỏi Tô Niệm Tinh người đó là ai.

Tô Niệm Tinh lắc đầu, "Tôi chỉ có thể xem được nhiêu đó."

Bưu Ca cũng không làm khó cô, vẫy tay ra sau, Đại Sơn lại đưa một xấp tiền đập lên bàn bói, "Đây là tiền bói cho cô, chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài."

Tô Niệm Tinh gật đầu, "Giữ bí mật cho khách hàng là bổn phận của chúng tôi."

Bưu Ca rất hài lòng, đứng dậy nói với những người khác, "Sau này không được thu tiền bảo kê ở quầy bói này nữa." Anh ta lại nhìn Tô Niệm Tinh, "Nếu có rắc rối gì cứ tìm mấy tên Ngốc Cường, họ sẽ giúp cô giải quyết."

Tô Niệm Tinh thực sự không muốn dây dưa với mấy tên xã hội đen này, chỉ cần đối phương không thu tiền bảo kê là cô đã tạ ơn trời đất rồi.

Nhưng cô không dám cãi lại, nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, ra vẻ vinh dự, "Cảm ơn Bưu Ca."

Bưu Ca dẫn tất cả mọi người đi, chỉ để Ngốc Cường ở lại.

Tên đầu to này trông hung dữ, nhưng thực ra chỉ số thông minh không cao lắm, rất dễ bị lừa. Tô Niệm Tinh chỉ hỏi vài câu đã móc được thông tin về lai lịch của Bưu Ca.

"Bưu Ca là em rể của ông trùm Đông Hưng Xã, trước đây ở Cửu Long theo đại ca bên đó làm, gần đây mới chuyển đến Vịnh Đồng La làm đại ca."

"Đông Hưng Xã chúng tôi đang rửa tiền, những sòng bạc ngầm trước đây đều đang dần dần đóng cửa, giờ ngay cả tôi cũng có một công việc chính đáng." Ngốc Cường không chỉ kể hết lai lịch của Bưu Ca, còn kèm theo nhiều thông tin khác.

Tô Niệm Tinh suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Tuy Hương Cảng mãi đến năm 97 mới sáp nhập trở về, nhưng từ năm 84 đã bắt đầu đàm phán và định ngày xác nhập, nhiều người trong giới xã hội đen đều bắt đầu chuyển nghề. Đông Hưng Xã rửa tiền cũng là thuận theo xu hướng chung, cô nhìn Ngốc Cường, "Công việc chính đáng của anh là gì?"

"Tôi làm bảo vệ ở hộp đêm. Ban đầu định cho tôi đến quán bar làm pha chế rượu, nhưng tôi hễ uống rượu là gây chuyện, Bưu Ca không cho tôi đi. Tôi nghe Bưu Ca nói ông trùm còn định chuyển hướng đi đóng phim nữa cơ." Ngốc Cường nói lời này khiến Tô Niệm Tinh hứng thú, cô ngồi thẳng người, "Anh biết số 12 đường Bát Lan không?"

Ngốc Cường ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại số 12 đường Bát Lan mà Tô Niệm Tinh nói là chỗ nào, gật đầu ngơ ngác, "Biết chứ, số 12 đường Bát Lan chính là hộp đêm giành cho giới siêu giàu mà. Cô định đến đó bày sạp à?"

Anh ta đánh giá Tô Niệm Tinh, cho ra nhận xét rất thẳng thắn, "Với nhan sắc của cô, chăm chỉ một chút mỗi đêm ít nhất kiếm được 500."

Tô Niệm Tinh còn chưa kịp mở miệng, bà A Hương đã quên mất sợ hãi, tức giận mắng, "Ngốc Cường kia! Anh nói cái gì đấy!"

Tô Niệm Tinh tối sầm mặt, trừng mắt nhìn anh ta, "Ai muốn đi bày sạp ở đó chứ, tôi chỉ muốn nhờ anh giúp tôi tìm một cô gái tên A Lệ. Anh có muốn giúp tôi việc này không?"

Ngốc Cường hơi khó xử, "Tiêu chuẩn tối thiểu một đêm ở đó là 3000."

"Anh không phải là giang hồ Vịnh Đồng La sao? Đường Bát Lan cũng là địa bàn của Đông Hưng Xã, anh ngay cả địa bàn của mình cũng không vào được ư?"

Ngốc Cường lắc đầu, "Chính vì là địa bàn của mình nên mới không thể phá vỡ quy tắc. Tôi dẫn cô ta đi, tối đó cô ta sẽ không thể tiếp khách, hộp đêm sẽ bị thất thoát, Bưu Ca biết nhất định phạt tôi."

Tô Niệm Tinh nhắc anh ta, "Bưu Ca vừa nói rồi, bảo anh giúp tôi giải quyết vấn đề mà? Bây giờ tôi chỉ nhờ anh giúp tìm người thôi, anh cũng không chịu à?"

Ngốc Cường gãi đầu, "Bưu Ca vừa nãy rõ ràng nói không để người ta ức hiếp cô, có nói bảo tôi giúp tìm người đâu?"

Tô Niệm Tinh suýt nữa bị tên ngốc này làm cho tức chết, chẳng trách sau này anh ta nằm chết ngoài đường, đầu óc không biết linh hoạt gì cả, anh ta không làm bia đỡ đạn thì ai làm! Cô nghĩ ra một kế, đổi cách nói, "Cô ta từng ức hiếp tôi, anh đưa cô ta đến đây được không?"

Ngốc Cường giật mình, "Hóa ra là vậy, sao cô không nói sớm."

Nói xong anh ta đứng dậy định đi tìm người.

Tô Niệm Tinh gọi Ngốc Cường lại, sợ anh ta thực sự đánh A Lệ một trận, tên này lực tay lớn như thế, dù không chết người cũng sẽ bị thương, cô sợ gây ra rắc rối, bèn nói, "Cô ta ăn cắp tiền của tôi, anh ra tay nặng quá tôi còn lấy lại tiền của mình thế nào nữa đây. Nên anh cứ dẫn người đến đây, tôi tự trừng phạt cô ta là được rồi."

Ngốc Cường tràn đầy sát khí không phát tiết được, hơi bực bội, nhưng biết làm sao được, ai bảo trước đó Bưu Ca đã dặn dò phải bảo vệ cô, anh ta ậm ừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được tên ngốc này.

Bà Hương tò mò hỏi A Lệ là ai.

Tô Niệm Tinh cũng không giấu bà, nói sơ qua thân phận của A Lệ.

Bà A Hương gật gật đầu, bà đảo mắt nhìn quanh, thì thầm hỏi bên tai Tô Niệm Tinh, "Cháu có năng lực đặc biệt gì không? Ví dụ như có mắt âm dương?"

Tô Niệm Tinh giật mình, cô không ngờ bà A Hương tuổi này rồi mà suy nghĩ lại tiên tiến như vậy, đến cả năng lực siêu nhiên cũng biết. Cô gãi gãi đầu, "Cháu không có mắt âm dương, nhưng trực giác của cháu rất chuẩn." ( truyện trên app T•Y•T )

Gương mặt của bà A Hương lộ vẻ "Bà biết ngay mà" rồi lên tiếng, "Cháu chẳng giống thầy bói chút nào, người làm nghề như bà sợ nhất là tiết lộ quá nhiều thiên cơ, còn cháu thì lại nói thẳng ra cho người ta biết họ sắp gặp phải khó khăn gì, thậm chí còn giảng giải sợ người ta không hiểu, chẳng có chút bí ẩn nào cả. Cháu làm như vậy không được đâu, lâu dần họ sẽ cho rằng cháu không chuyên nghiệp."

Tô Niệm Tinh không biết nên khóc hay cười, "Bà à, chẳng phải mấy thầy bói đó vì không chuyên nghiệp nên mới cố tình nói mập mờ sao? Cháu đâu sợ bói không chuẩn."

Bà A Hương sững người hồi lâu, đột nhiên nói, "Cháu với Trương Cấu Lâm giống nhau như đúc."

Trương Cấu Lâm? Tô Niệm Tinh chưa từng nghe cái tên này, "Trương Cấu Lâm là ai ạ?"

Bà A Hương không cười khi cô không biết chuyện này, dù sao Tô Niệm Tinh chỉ mới từ đại lục sang, bà từ tốn giải thích cho cô, "Trương Cấu Lâm là thầy tướng nổi tiếng ở Hương Cảng chúng ta, có biệt danh Trương Bán Tiên. Nhiều người giàu đều đến nhờ ông ấy xem bói, cháu biết Lý Lệ Giang không? Khi anh ta chưa phất lên, họ đã quen biết nhau rồi, Lý Lệ Giang hỏi Trương Cấu Lâm sau này mình có kiếm được 30 triệu không, Trương Cấu Lâm xem mệnh cho anh ta, nói mệnh anh ta có tài vận, 30 triệu chỉ là muối bỏ bể. Sau này mỗi lần đầu tư Lý Lệ Giang đều hỏi ý kiến Trương Cấu Lâm, giờ đã trở thành top 10 người giàu nhất Hương Cảng rồi. Nghe nói Trương Cấu Lâm xem lưu niên cho người ta một lần ít nhất 80 vạn, xem tiểu vận và đại vận còn đắt hơn."

Lưu niên là vận hạn trong một năm, tiểu vận là vận hạn trong tương lai gần, khoảng mười năm, còn đại vận là xem vận mệnh cả đời.

Tô Niệm Tinh trố mắt tròn xoe, vừa rồi Bảo Ca cho hai vạn, cô cảm thấy mình đã kiếm được một khoản tiền lớn lắm rồi, nhưng so với Trương Cấu Lâm chỉ cần xem một lần đã có tám vạn. Quá lời, lời quá đi!

Trong mắt Tô Niệm Tinh giờ toàn là hình ảnh những đồng tiền vàng rơi từ trên trời xuống, sau đó cô có chút ngạc nhiên, "Bà ơi, lúc trước bà nói làm thầy bói có thể sẽ bị phản phệ, nhưng không phải là người ta sống rất tốt sao?"

Bà A Hương há miệng, thực sự không thể phản bác, bà xấu hổ gãi đầu, "Nếu có thời gian, cháu có thể đến hiệu sách mua những cuốn sách ông ấy viết, có lẽ sẽ giúp ích cho cháu."

Tô Niệm Tinh thấy có hiệu sách ngay trên con phố này, cô lập tức chạy vào mua vài cuốn sách của Trương Cấu Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play