Tôn Trường Canh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bà nhà mình.

Trương thẩm lắc đầu nhè nhẹ với ông.

Tôn Trường Canh liền hiểu ý không mở miệng hỏi lại.

Người đã tới đông đủ, Tôn Trường Canh chủ động gọi tiểu nhị trong tiệm rượu mang thức ăn lên.

Tất cả mọi người đều có giao hảo, đẩy ly cạn chén, trên tiệc rượu cũng rất dễ hài hòa.

Rượu qua ba tuần, mặt trăng lên giữa trời.

Dòng người đi xem náo nhiệt, đi ngắm đèn trên phố dần dần đông lên, tiếng người huyên náo ồn ào.

Mọi người bị hấp dẫn nên cũng không ngồi lâu nữa.

Người Tôn gia thanh toán xong cũng phải đi ra ngoài đi dạo một chút rồi mới quay về thôn.

Tiêu Thái nhớ Phó Nguyệt đang ở nhà, tiên phong cáo từ trước.

“Quay về đi.” Trương thẩm cười tiễn bọn họ.

Chờ đến khi Tiêu Thái về nhà, Phó Nguyệt đã ăn cơm tối xong xuôi, đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Ngủ nửa buổi chiều, giờ nàng không hề buồn ngủ.

Bởi vì để ý thân thể của nàng hiện tai, Thạch bà bà kiên quyết không để nàng xuống giường, châm tuyến hoạt cũng không để nàng làm, nói là phí công hỏng mắt, ngay cả cơm tối cũng bưng tới giường để nàng dùng.

Phó Nguyệt là lần đầu tiên mang thai, chiều nay đã động thai, nàng cũng không dám không nghe lời Thạch bà bà.

Nhà có người già như có báu vật.

Thạch bà bà từng mang thai, cũng chăm sóc hai đứa cháu con dâu sinh, kinh nghiệm phong phú hơn nàng nhiều.

Phó Nguyệt nằm cảm thấy rất nhàm chán, mềm giọng đồng ý mới có thể khiến Thạch bà bà đồng ý cầm quyển thoại bản đến cho nàng giế.t thời gian.

“Đang đọc sách?” Tiêu Thái đi rửa mặt, đổi quần áo sạch sẽ trước rồi mới đi vào trong phòng.

Phó Nguyệt tùy tiện lắc lắc quyển thoại bản trong tay một cái: “Xem thoại bản một chút.”

“Cơ thể tối nay thấy sao?”

“Vẫn khỏe. Chỉ là nằm nhiều nhàm chán.”

“Ta tới nói chuyện với nàng một chút.”

Phó Nguyệt nhìn Tiêu Thái chuẩn bị cởi quần áo lên giường, nàng bỏ quyển sách xuống, ngăn cản: “Trước tiên đừng! Ngày mai không làm bánh ngọt được, chàng đi viết một cái thông cáo dán bên ngoài cửa hàng, nói mai nghỉ làm một ngày đi.”

Tay nghề làm bánh chỉ Phó Nguyệt có, trong nhà bất kể Tiêu Thái hay kể cả Thạch bà bà cũng chỉ có thể phụ giúp nàng.

Hôm nay Phó Nguyệt mệt, bánh ngọt cửa hàng cần ngày mai cũng chưa được chuẩn bị.

Tiêu Thái và Thạch bà bà cũng sẽ không để nàng lết cơ thể ốm bệnh xuống giường làm việc.

“Một ngày?” Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Thái cau mày.

“Nào có cao quý như thế, nằm một ngày là được.” Sau này nhà lại có thêm một miệng ăn, Phó Nguyệt vừa áp lực lại vừa có động lực.

Tiêu Thái không đồng ý.

Cửa hàng không mở một ngày sẽ tạo ra không ít tổn thất, nhưng cũng không có đạo lý để Phó Nguyệt vất vả như vậy.

Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp lẫn nhau.

Đại phu bốc thuốc đủ ba ngày cho Phó Nguyệt, Phó Nguyệt đồng ý với Tiêu Thái nghỉ ngơi, ngưng buôn bán ba ngày.

Tiêu Thái nghe Phó Nguyệt chỉ điểm, viết xong thông báo ngừng buôn bán ba ngày, dán bên ngoài cửa hàng.

Chờ đến lúc hắn quay lại, Phó Nguyệt còn nhỏ giọng oán giận: “Nguyên liệu nấu ăn còn có thể để lại chứ sữa bò để ba ngày coi như không còn tươi mới nữa rồi.”

Tiêu Thái cởi quần áo, dè dặt nằm bên cạnh nàng, thở phào một cái.

Phó Nguyệt còn đang lải nhải tính toán tổn thất ba ngày.

Tiểu nương tử còn là một người mê tiền hay sao?

Tiêu Thái khẽ cười nắm ngón tay nàng: “Được rồi, thân thể nàng mới là quan trọng nhất! Tiền bạc chúng ta kiếm từ từ. Thậm chí cả sữa bò, sáng mai ta đi một chuyến sớm, để bọn họ không chuẩn bị trước.”

Phó Nguyệt cũng biết người nhà đều có ý tốt.

Chẳng qua là nàng đã quen ngày nào cũng bận rộn, rảnh rỗi cũng không có gì làm, nàng cũng không có chút không quen.

Cũng may chỉ có ba ngày.

Phó Nguyệt cất sách, dựa vào sức của Tiêu Thái, từ từ nằm vào long hắn.

“Tiệc rượu Tôn gia hôm nay thế nào? Đã gặp mặt Tề gia rồi chứ?” Phó Nguyệt nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi Tiêu Thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play