Lúc Tiêu Thái đưa Tiêu Giản đến tiệm rượu Hà Ký, mọi người trong Tôn gia đã ngồi ở phòng riêng trên tầng hai.

Hôm nay Tôn gia thiết yến, một là vì đáp tạ Phó Nguyệt, hai cũng là chủ yếu nhân cơ hội gặp nữ nhi độc nhất của Tề tiên sinh.

Mọi người trong Tôn gia mời Tề tiên sinh cùng vào tiệc, cảm ơn hắn vì đã chiếu cố tiểu nhi tử Tôn Thế Thịnh trong những năm nay.

Chưởng quỹ tiệm rượu cũng biết chuyện hai nhà bọn họ, tuy hôm nay trong tiệm còn bận hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn tiếp nhận công việc của Tề tiên sinh, để cho hắn đi lên trên.

Hai nhà đều có ý với nhau, Tề tiên sinh từ chối hai lần liền bị Tôn gia kéo lên.

Tề tiên sinh cũng sớm đánh tiếng, mượn cớ để con gái đưa đồ cho mình, tiện gặp mọi người trong Tôn gia một lần.

Ban đầu, Trương thẩm đã rất hài lòng với sui gia này, thấy tận mắt cũng kéo tiểu cô nương tới trò chuyện mấy câu, lại còn vui vẻ ra mặt.

Là một đứa bé ngoan có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Bà còn tháo một cái xuyến bạc mới ngay tại chỗ đeo lên cổ tay nhỏ nhắn của tiểu cô nương, không tính là to nhưng ngược lại cũng đáng giá mấy lượng.

Thôi Đào Nhi ngồi một bên cười cười, thấy cảnh này khóe miệng bặm lại.

Năm đó lúc nàng xem mắt không phải cũng một cái xuyến bạc hay sao.

Rốt cuộc trong lòng cũng có chút không thoải mái, ngại nhìn cảnh tượng này, Thôi Đào Nhi treo nụ cười trống rỗng, cùng lắm chỉ đá đá chân em dâu dưới bàn, tỏ ý bảo nàng nhìn mẹ chồng.

Vương Thục rũ mắt xuống, không làm gì.

Chờ đến lúc Tiêu Thái đến, Trương thẩm đang nhiệt tình nói chuyện nhà với Tề tiên sinh.

Tiểu cô nương Tề gia đã rời đi. Nói cho cùng vẫn không phải gặp gỡ chính thức, sau này người trong hai gia đình mới có thể chính thức gặp nhau bàn chuyện.

“A Thái, A Giản tới rồi!” Trương thẩm mở cửa thấy hai anh em Tiêu gia, vui vẻ ôm lấy Tiêu Giản.

Tiêu Giản: “Trương thẩm!”

“Ấy! A Giản nhà ta cao hơn, cũng trắng mập hơn rồi.” Trương thẩm đã lâu không thấy A Giản, cực kỳ nhớ.

Trương thẩm ôm Tiêu Giản, nhìn Tiêu Thái sau lưng một chút, ngờ vực hỏi: “Ai? Tiểu Nguyệt đâu rồi?”

“Chị dâu không thoải mái lắm.” Nhắc tới Phó Nguyệt, Tiêu Giản đang trong lòng Trương thẩm thấp giọng đáp.

Hôm nay trong cửa hàng xảy ra chuyện, người nhà đã để Thạch Mã đưa theo Tiêu Giản ngoan ngoãn chơi trong phòng.

Đối với chuyện phát sinh ở nhà trước, người nhà không nói chi tiết với hai đứa nhỏ.

Tiêu Giản chỉ biết có người gây chuyện trong cửa hàng đằng trước, Thạch Dương bị thương, Phó Nguyệt té xỉu.

Trương thẩm vội la lên: “Có chuyện gì xảy ra?”

Tiêu Thái mím môi, đưa Tiêu Giản vào trong phòng riêng trước rồi mới ra ngoài nói thầm với Trương thẩm, kể chuyện xảy ra ngày hôm nay một cách đơn giản.

“Đại phu nói sao?”

“Bốc mấy thang thuốc an thai, nói xương cốt thân thể của Tiểu Nguyệt đều tốt, uống xong là được.”

“Cảm tạ trời đất!” Trương thẩm chắp hai tay, thành kính hướng về phía trời đất bên ngoài xá lạy, “Tiểu Nguyệt còn chưa đầy hai tháng đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cháu đừng nói ra ngoài trước. Phu nhân mang thai trước khi đầy ba tháng vẫn chưa ổn định không thể nói ra ngoài, chờ qua ba tháng nói cũng không sao.”

Tiêu Thái gật đầu.

Nói đến chuyện mang thai thì hắn quả thực không biết.

Lúc nương mang bầu A Giản, thân thể không ổn lắm, phần lớn thời gian đều nằm trên giường nghỉ ngơi, phụ thân thì ở gần chăm sóc nương.

Khi đó hắn cũng chưa nhiều tuổi lắm, giúp cha làm ít việc, lại còn làm việc trong nhà.

Thoáng một cái đã qua nhiều năm trôi qua, rất nhiều chuyện hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.

Bây giờ Trương thẩm nói đến những điều cấm kỵ trong lúc mang thai, Tiêu Thái hận không thể cầm giấy bút ra ghi lại từng điều một.

Nhìn Tiêu Thái đứng bên cạnh cúi đầu nghiêm túc nhớ từng lời mình nói, Trương thẩm cười vỗ cánh tay hắn một cái: “Được rồi, Tiểu Nguyệt có thai là chuyện vui, ngày mai ta qua đó xem một chút.”

“Phiền Trương thẩm phải đi một chuyến rồi.”

“Không có gì. Nhanh nhanh nhanh, mau vào đi.”

Nói xong, Trương thẩm đưa Tiêu Thái cùng đi vào phòng riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play