Vốn dĩ Thời Thính còn đang chăm chú suy nghĩ, nên hạ thuốc hay hạ nước tiểu cho anh, không nghĩ tới Kỳ Xán lại tự mình phát tác nhanh như vậy?
Ông trời có mắt, đây chính là tự anh phát bệnh!
Cái gì cô cũng không làm nha!
Khuôn mặt nhỏ của Thời Thính mang theo lo lắng nên có dành cho vị hôn phu, xê dịch về bên cạnh.
Nghĩ lại, nhất định đây chính là điều chỉnh do 10.000 câu mang đến, khiến nội dung cốt truyện phát triển theo hướng có lợi cho cô. Lần này đặt tiệc cưới trước mắt bao người, một là cô không đụng vào, hai là không lên tiếng, từ đầu tới cuối không có bất kỳ hành động gì. Vốn dĩ là trường hợp cô bị người khác chỉ ra xác nhận trong nội dung cốt truyện, bây giờ ngược lại trở thành bằng chứng của cô.
Thời Thính thấy Kỳ Xán được vệ sĩ áo đen bao vây, không hiểu sao sắc mặt trắng bệch, nghĩ thầm tên bệnh thần kinh này không trả thù được đến trên đầu cô!
Quả nhiên là cô cần phải nói nhiều hơn, tự nói thoải mái trong lòng, sớm ngày phá tan số nguyên lớn. Từ khi có mục tiêu này, không biết vì sao Thời Thính lầm bầm lầu bầu không còn cảm thấy cô độc nữa, cũng sẽ không cảm thấy mất mát bởi vì không ai có thể nghe thấy nội tâm của mình.
Người câm cõng nồi? Không thể nào.
—— Xem ra lần này anh ta té xỉu chính là bởi vì trên ly có độc, có quan hệ gì với cô gái điềm đạm nho nhã như mình?
Âm thanh vẫn lọt vào tai rõ ràng như cũ, chui vào trong não.
Đột nhiên lông mi trên hai mắt đang nhắm chặt của Kỳ Xán run lên, dường như mắt cũng co rút theo.
—— Có đôi khi nên tìm nguyên nhân trên người mình, nhiều năm như vậy có kết thù với nhân vật lợi hại nào không, có phải vì quá thích giả vờ nên khiến người khác bất mãn không? Không cần trợn tròn mắt mà tìm người trả thù lung tung!
Kỳ Xán: "......"
Kỳ Xán dựa vào một hơi mạnh mẽ mà mở mắt.
"Tổng giám đốc, anh tỉnh rồi!"
Ngoài việc kích động, trợ lý Thẩm còn không quên đặt âm thanh ở 30 đề - xi - ben, nhưng đối với tổng giám đốc mà nói, ý nghĩa của cái này đã không lớn.
—— Tỉnh rồi? Nhanh như vậy? Vậy vừa rồi anh ta nằm xuống làm gì, nghỉ ngơi trước mặt mọi người?
"... " Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, huyệt thái dương mang theo ong ong đau đớn. Nhưng anh mạnh mẽ hít sâu một hơi, đẩy mọi người ra đứng lên, sửa sang lại cổ áo của mình.
"Tôi không sao."
"Tiếp tục đi."
Trong trường hợp này, anh không thể thất thố, càng không thể bị người ta phát hiện ra đầu mối suy nhược thần kinh của anh. Liên quan rất lớn đến lợi ích hào môn, không biết có bao nhiêu người còn đang tìm hiểu sự cố năm đó. Cũng may vừa rồi trong nháy mắt đó, nhóm vệ sĩ áo đen xuất hiện đủ nhanh, dẫn đến mọi người còn chưa kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đồng tử của Kỳ Xán lại tập trung một lần nữa, nói đơn giản với khách mời mình bị ánh đèn phản xạ vào thủy tinh làm cho chói mắt một chút, để cho trợ lý mở cửa kính phòng hộ trên lối đi, tiếp tục đẩy mạnh quy trình nghi thức kế tiếp.
Sau khi hoàn thành, rốt cục ánh mắt hung ác nham hiểm của anh mới rơi vào trên người người câm kia.
Thời Thính vẫn đứng ở bên ngoài đám người, không đếm xỉa đến, có vẻ chú ý thấy anh nhìn tới, lập tức có vẻ mặt lo lắng nhìn về phía anh.
Người câm há miệng, lại ảm đạm không thể phát ra âm thanh giống như trước, hai tay bất lực phất phất, lại nghĩ tới bọn họ không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của cô, trong mắt đều là sốt ruột chính mình không cách nào biểu đạt sự quan tâm dành cho anh.
Trợ lý Thẩm thấy thế thấp giọng trấn an: "Phu nhân đừng lo lắng, chuyện này không liên quan đến cô, chúng tôi sẽ xử lý tốt."
Thời Thính nhỏ yếu đáng thương gật đầu.
—— Việc này không liên quan gì đến tôi, tôi trong sạch im lặng đứng ở chỗ này, chẳng lẽ tôi còn có thể đột nhiên làm cho anh ta té xỉu, đánh anh ta sao?
Đầu Kỳ Xán đau đến mức muốn nứt ra: "......"
Đã rất lâu rồi anh không bị những âm thanh thường xuyên như vậy quấy nhiễu, hiện tại toàn bộ đầu óc như bị sét đánh rồi lại dùng kim đâm, hận không thể trực tiếp tìm người kéo cô ra ngoài ném đi.
Đối với ly champagne vừa rồi, anh đã mượn vệ sĩ che chắn thay đổi, không cần chỉ thị, cấp dưới tự nhiên biết nên đưa đến nơi bí ẩn nào để kiểm tra đo lường, rất nhanh có thể ra kết quả.
Mặc dù cuối cùng chứng minh là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng trước đó, không có bất luận kẻ nào có thể rời khỏi tòa trang viên này.
Nhưng vấn đề là, một người câm không nơi nương tựa như Thời Thính, lấy được tin tức từ nơi nào?
Kỳ Xán giơ tay nhéo nhéo giữa mày của mình, sau khi cầm quyền ở tập đoàn, vài năm nay anh luôn chém giết quả quyết, cho dù thần kinh bị hao tổn nghiêm trọng cũng không có ảnh hưởng tư duy phán đoán của anh, đây là lần đầu tiên Kỳ Xán cảm giác được hoang đường. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ở đây có nhiều người như vậy, không có ai làm ra bất kỳ phản ứng gì đối với âm thanh này, cho nên chỉ có anh mới có thể nghe thấy âm thanh này.
Kỳ Xán nhìn thành lũy an toàn do một tay mình chế tạo, bất động thanh sắc tiếp tục uống xong ly champagne giống nhau như đúc, mạch nước ngầm dưới đáy mắt bắt đầu khởi động.
Hay là nói, là anh quá mức chú trọng an toàn, cho nên xuất hiện ảo giác?
Nếu Kỳ Xán không có tiền sử bệnh tâm thần, tuyệt đối anh sẽ không hoài nghi đến mình.
Nhưng giờ phút này, anh nhìn người câm an tĩnh gật đầu, vẻ mặt chân tình chân thật kia, rất khó không sinh ra một tia hoài nghi mờ ảo: Chẳng lẽ tinh thần của anh lại xuất hiện vấn đề sao?
Kỳ Xán gắt gao nhìn chằm chằm Thời Thính.
Báo cáo chất lượng và phiếu kiểm tra của cô đã được chỉnh lý tốt rồi đưa đến trong tay anh từ trước đám cưới, Thời Thính là một người câm bị mất giọng, không thể chữa khỏi. Thói quen sinh hoạt của cô, lý lịch cuộc đời, cũng đều do trợ lý cẩn thận điều tra qua, tuyệt đối không có khả năng cô tiếp xúc với nhân vật nào cao hơn anh.
Rốt cuộc sao lại như vậy?
Thời Thính cảm nhận được ánh mắt thâm trầm kia, có loại cảm giác xâm lược giống như sau khi bệnh tâm thần phát tác. Cho dù bây giờ Kỳ Xán còn không có triệt để phát bệnh, nhưng anh vẫn là một người tâm tư thâm trầm, vui buồn thất thường, khinh thường cô, lại lợi dụng cô, cuối cùng còn muốn tra tấn cô!
Thời Thính hít sâu một hơi, bắt đầu đối kháng với vận mệnh của nhân vật nhỏ.
—— Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, công bằng, pháp trị!
Tùy thời tùy chỗ, âm vang hữu lực.
"…"
Gân xanh trên trán Kỳ Xán nổi lên từng chút từng chút.
Không thể nào, anh không bị bệnh.
Não của anh đã ổn định trong một thời gian dài, không có khả năng đột nhiên bệnh lý lại tạo ra rối loạn tâm thần này.
Nhưng tiếng ồn của mọi người sẽ khiến anh trở nên dễ cáu kỉnh, nóng nảy, ảnh hưởng đến tư duy phán đoán của anh.
Hiện tại đang ở địa bàn của anh, vẫn có thể khống chế tất cả.
Việc cấp bách, là phải làm cho Thời Thính yên tĩnh lại ..... Bất luận là dùng phương pháp gì.
Anh cụp mắt, ngăn trở vẻ tàn nhẫn.
…
"Sao Kỳ đại thiếu gia luôn nhìn Thời Thính vậy?"
Vốn dĩ Kỳ Xán là tiêu điểm của đám người rực rỡ, ở nơi nào cũng là đối tượng được chú ý, giờ phút này anh nghiêng người nhìn chăm chú Thời Thính, tự nhiên rơi vào trong mắt vô số người ở đây.
"Tinh Tinh, mình thật sự không cam lòng thay cậu, cho dù Kỳ gia muốn kết thông gia với Thời gia, vậy cũng nên là cậu mới đúng nha?"
"Đúng vậy, vốn dĩ xuất thân của chị gái cậu đã kém, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ trong giới chúng ta, chị ta có thể nói chuyện gì với Kỳ đại thiếu gia?"
Mấy chị em hào môn tức giận bất bình, thế lực của tập đoàn Kỳ thị vượt xa bất kỳ một nhà nào trong bọn họ, nhiều năm như vậy Kỳ đại thiếu luôn là đối tượng kết hôn lý tưởng của tất cả mọi người, bọn họ không có được thì thôi, dựa vào cái gì lại là Thời Thính?
Thời Tinh Tinh nhìn đường nét ưu việt của Kỳ đại thiếu gia, không khỏi cắn môi.
Chuyện này làm cho cô ta nhớ tới thời điểm trong nhà vừa mới tìm được Thời Thính, từ trước tới nay, Thời Tinh Tinh là con gái duy nhất của Thời gia, từ nhỏ cha mẹ đã nói cho cô ta biết, cô ta chính là an ủi lớn nhất của bọn họ. Nhưng khi cô ta ý thức được thì ra mình không phải là người duy nhất, hơn nữa nhìn ảnh chụp của chị gái kia lại càng giống anh trai ưu việt hơn, Thời Tinh Tinh bắt đầu có cảm giác bất an cùng nguy cơ. ( truyện trên app T Y T )
Nghe nói Thời Thính được một bà lão ở vùng núi nhận nuôi, thành tích học tập cũng rất xuất sắc, cô ta lại càng lo lắng.
Nhưng mà đúng lúc Thời Tinh Tinh thấp thỏm đi theo cha mẹ đến bệnh viện thăm cô......
Thời Thính, nói không ra lời.
Cô bị va chạm ngoài ý muốn, mở mắt đã biến thành người câm.
Thời Tinh Tinh biết nghĩ như vậy là không tốt, nhưng trong lòng cô ta không khống chế được mà mừng thầm, một người câm, còn có thể so sánh với cô ta như thế nào? Mấy năm kế tiếp, quả nhiên người câm cũng hoàn toàn mất đi ánh sáng, không chỉ không có cảm giác tồn tại trong giới hào môn, càng dần dần bị ba mẹ xếp hạng cuối cùng.
Nhưng ngay khi Thời Tinh Tinh đã hoàn toàn quên cô ở sau đầu, người câm này lại được Kỳ Xán chọn trúng!
Hiện tại, nhìn Kỳ thiếu gia đẹp trai lạnh lùng, anh hoàn mỹ như vậy, từ tâm trí, đến bề ngoài, tất cả đều là đại biểu cho sự cao cấp nhất. Sự bất an và sợ hãi năm đó của cô ta lại một lần nữa thổi quét đến.
"Dựa vào cái gì mà cô ta bị lạc từ nhỏ, tài nguyên sẽ nghiêng về phía cô ta? Nhà cậu cũng quá thiên vị cô ta đi!"
"Rốt cuộc cô ta có chỗ gì ưu tú? Có thể đáng để Kỳ đại thiếu gia ưu ái?"
Chỗ gì ưu tú?
Vốn dĩ trong lòng Thời Tinh Tinh tràn đầy lo âu, đột nhiên trong lòng khẽ động, khóe môi lại lộ ra nụ cười.
Đến bây giờ Kỳ thiếu gia còn chưa nghe thấy Thời Thính nói chuyện đi?
Cô có thể giả vờ mãi, nhưng nếu ... người chị gái câm này phải đối mặt với một trường hợp không thể không đáp lại thì sao?
Nếu muốn chứng minh mình không phải câm điếc, vậy nhất định phải mở miệng. Nếu cô chỉ có thể trầm mặc, vậy không phải để cho mọi người phát hiện sao? Đây thật sự là ngõ cụt.
Cho dù Kỳ thiếu gia phát hiện cô không thể nói chuyện, sau đó nhất thời tức giận, vậy quan hệ thông gia của hai nhà bọn họ cũng sẽ không đứt đoạn, chỉ còn cô ta là người thích hợp hơn.
Thời Tinh Tinh lướt qua đám người, nhìn về phía Thời Thính đang im lặng.
Cô ta không cho phép Thời Thính tiếp tục "im lặng" như vậy nữa~
…
Rốt cục, nghi thức đính hôn đã xong, yến tiệc bắt đầu.
Các tân khách lục tục ngồi xuống, hai nhà Thời, Kỳ ngồi xuống một bàn.
Kỳ gia bên này chỉ có ông cụ Kỳ, cùng lão quản gia đã ở Kỳ gia mấy chục năm. Bởi vì mọi người đều biết quan hệ của Kỳ đại thiếu gia cùng cha đẻ cực kém, không chỉ lấy đi quyền lực trong tập đoàn của ông ta, còn không cho phép ông ta và mẹ kế, em kế bước chân vào nhà nửa bước.
Bên nhà họ Thời là cha mẹ và con gái nhỏ, rốt cục Thời Tinh Tinh cũng có cơ hội ngồi cùng bàn với Kỳ đại thiếu gia, cô ta cố ý lựa chọn đối diện Kỳ Xán, nhìn bộ dáng an phận thủ thường của Thời Thính, đáy mắt âm thầm hiện lên một tia sáng.
Thời Thính lặng lẽ ngáp một cái không tiếng động, ngồi xuống phía sau Kỳ Xán, trợ lý Thẩm theo sát phía sau.
Vốn dĩ Kỳ đại thiếu gia sẽ dùng cơm một mình, không ngồi chung với những người khác, nhưng không biết vì sao, đột nhiên hiện tại Kỳ đại thiếu gia không ngại.
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.
Để ý thì có ích sao?
—— Đúng lúc, mình cũng nên uống ngụm nước nhuận hầu, đêm nay thật sự là vất vả cho mình!
Kỳ Xán: "......"
Thời Thính hăng hái bừng bừng ngồi xuống bên cạnh bàn, chuẩn bị ôm bàn. Chất lượng bữa tiệc ở trang viên Kỳ gia không tệ, cô thấy được không ít nguyên liệu nấu ăn tốt cho cổ họng của mình. Thời Thính cầm một chén canh ngân nhĩ tuyết lê, lại cầm một chén canh hạt sen bách hợp, cái này có hiệu quả tốt hơn so với viên nhuận hầu mà bình thường cô hay dùng.
Vẻ mặt Kỳ thiếu gia có thể nói là một lời khó nói hết.
Nhưng cũng tốt, nếu như lúc ăn cơm cô có thể yên tĩnh......
—— A a a a a a! Uống thật ngon.
"... " Ăn cũng không bịt miệng được đúng không.
Mí mắt Kỳ Xán bắt đầu giật giật, càng ngày con ngươi đen nhánh càng âm trầm.
"Vậy, ngủ rồi, có phải sẽ an tĩnh hay không?"
Anh trầm mặt giơ tay lên, đang muốn gọi trợ lý tới, đột nhiên một giọng nói đột ngột lại thương cảm chen vào.
Không biết Thời Tinh Tinh đã nâng ly đứng lên từ lúc nào.
"Hôm nay là ngày tốt như vậy, là em gái, em cũng có chút lời trong lòng muốn nói. Thật ra mấy năm nay em vẫn luôn muốn nói chuyện tâm sự với chị, nhưng mà chị chưa bao giờ chịu mở rộng nội tâm với em, cũng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với em."
Ánh mắt mọi người trong phòng tiệc lập tức tập trung lại. Thời Tinh Tinh nói như vậy, ánh mắt của nhóm chị em hào môn nhìn Thời Thính lại càng không thân thiện.
"Cái hồ lô này thật quá đáng? Chưa bao giờ nói, như vậy mà coi được sao?"
Thời Thính vừa nhuận cổ họng, vừa nhìn tình huống này, nhất thời hiểu được.
Vốn dĩ trong nội dung cốt truyện không có chuyện này, bởi vì ở tiệc đính hôn, Kỳ Xán chỉ liếc mắt một cái không nghe nhiều, toàn bộ giới hào môn đều nhìn ra được cô là một công cụ đám hỏi, cho nên sau lưng đều trào phúng cô vội vàng lấy lòng Kỳ đại thiếu gia cũng vô dụng. Nhưng bây giờ cốt truyện đã có một số điều chỉnh, cùng với đó, động cơ hành vi của những người khác cũng đã thay đổi.
Từ nhỏ cô và cô em gái ruột này đã không lớn lên cùng nhau, sau khi trở về hào môn cô ta cũng chưa từng quan tâm cô, hiện tại lại muốn tố giác cô là một người câm trước mặt mọi người.
Nói không chừng cha mẹ Thời gia cũng ngầm đồng ý, dù sao bọn họ càng hy vọng Thời Tinh Tinh gả vào Kỳ gia.
Thời Thính lại cầm bát canh ngân nhĩ thứ hai lên, chẳng qua hiện tại cô đã không còn cảm thấy tự ti, xấu hổ nữa. Có mục tiêu một trăm triệu, cô đã hoàn toàn thả lỏng bản thân.
—— Được được được, điều động cảm xúc giúp tôi, thưởng~~~
Cô cố ý kéo dài âm thanh, nói chữ "thưởng" đến trầm bổng du dương tình cảm phong phú.
Thời Tinh Tinh luôn luôn lưu ý vẻ mặt Kỳ đại thiếu gia, quả nhiên thấy mặt mày anh tuấn của anh gắt gao kẹp chặt.
Cô ta như nhận được cổ vũ, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Chị, cho dù chị hận em độc chiếm sự cưng chiều của ba mẹ trong nhiều năm, em cũng hết sức muốn hàn gắn hiềm khích giữa chị em chúng ta. Hôm nay là ngày vui của chị, chị có thể nói với em một câu hay không?"
—— Ừm ... Thật ra tôi rất muốn nói, nhưng tôi nói, cô có nghe thấy được không?
—— Hello? Hello? Này này này?
—— Không sao, dù sao mình cũng bất động như núi, cô ta cứ lải nhải như thế, nhất định người không chịu nổi là tên Kỳ Xán suy nhược thần kinh này.
Sắc mặt Kỳ Xán càng ngày càng đen.
Anh miễn cưỡng chống cự một mình âm thanh của Thời Thính đã là đủ lắm rồi.
Nhưng Thời Tinh Tinh lại hiểu lầm sắc mặt của anh, dưới tình huống như vậy mà Thời Thính vẫn không nói một lời, hẳn là người sáng suốt đều có thể phát hiện không thích hợp!
Thời Tinh Tinh rèn sắt khi còn nóng, lã chã muốn khóc: "Một câu là tốt rồi, em muốn được chị tha thứ!"
—— Bình thân, tôi tha thứ.
"Hay là chị có điều gì khó nói, cho nên nhiều năm như vậy mới chưa từng nói chuyện với em?"
—— Tôi có hay không, cô còn không biết?
Kỳ Xán ngồi ở chỗ đó, nghe một câu bằng mười câu, não lại chậm rãi rạn nứt.
Dây dưa không xong?
Trong lòng Thời Tinh Tinh gấp đến độ nóng nảy, sao Kỳ thiếu gia còn chưa có phản ứng? Cô ta đã ám chỉ đến mặt chữ, chỉ thiếu đem chữ "Cô ta là người câm" vỗ vào mặt Kỳ Xán!
—— Nhưng em gái à, có lẽ cô không biết chuyện này đi, tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này thích người câm. Đáng tiếc cô không thể chiếm được tiên cơ trước, bằng không tôi rất nguyện ý đem thân phận pháo hôi này tặng cho cô. Nhưng mà tôi còn có một phương pháp tốt!
Thời Tinh Tinh sụp đổ, định nói thẳng: "Kỳ thiếu gia, thật ra chị ấy ——"
—— Đề nghị cô khiến cho chính mình cũng bị câm.
Cuối cùng Kỳ Xán cũng không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi! Câm miệng!!"
Âm thanh của Thời Tinh Tinh dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta chọc giận Kỳ đại thiếu gia?
Sau hai giây yên tĩnh.
—— Ha ha ha, anh nóng nảy rồi!
Kỳ Xán dùng lý trí cuối cùng không có quát một tiếng cô cũng câm miệng.