Thứ tư ngày 30 tháng 9, buổi chiều được nghỉ.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là môn Mỹ Thuật, học ở phòng Mỹ Thuật tại tòa nhà Nghệ Thuật.
Cô giáo Mỹ Thuật ôm chồng tài liệu dày cộp bước vào, đứng trên bục giảng nói: "Các em, mấy tiết trước chúng ta đã học về các yếu tố cơ bản và bố cục của tranh màu nước, cũng đã thưởng thức một số tác phẩm tiêu biểu. Tiết này các em tự do sáng tác, không có nội dung chủ đề, tuần sau khi trở lại trường, lớp trưởng thu bài vẽ của cả lớp giúp cô. Cô sẽ chấm điểm cho các em, điểm sẽ tính vào bài thi cuối kỳ, các em hãy làm nghiêm túc nhé."
Bàn trong phòng học đều là bàn tròn lớn, một bàn tròn ngồi sáu người. Vị trí là do học sinh tự chọn, cơ bản đều là bạn quen. Cô giáo vừa nói xong, trong lớp đã vang lên tiếng thảo luận không lớn không nhỏ.
Hứa Hữu Trì lấy từ hộp bút một cây bút chì 2B, phác thảo trên giấy.
Mấy nam sinh ngồi cùng bàn anh thì đang thảo luận không ngớt.
Khương Vệ Quân: "Vẽ gì vẽ gì vẽ gì đây? Tôi gấp quá gấp quá gấp quá rồi."
Dịch Trác rất bình tĩnh, cầm bút tự tin vừa vẽ vừa giải thích: "Muốn vẽ gì thì vẽ thôi. Nhìn tôi này, tôi biểu diễn cho cậu xem thế nào là tranh của nghệ thuật gia nổi tiếng nhé. Trước hết vẽ một số sáu nằm ngang, rồi vẽ đầu, tai, mắt, phía dưới là móng..."
Hướng Phàm cũng nhích lại gần: "Cậu vẽ cái quái gì vậy, xấu quá."
"Heo Peppa đấy, mắt cậu mù à?" Dịch Trác trợn mắt.
Khương Vệ Quân cười lạnh: "Đây là heo hay gà chẳng nhẽ trong lòng cậu không rõ hay sao?"
"..."
La Nguyên Thành cũng rất tò mò: "Tại sao cậu lại ép nó làm gà thế?"
"..."
Dịch Trác không muốn nói chuyện với họ nữa, nhìn sang Hứa Hữu Trì vẫn không tham gia thảo luận từ đầu đến cuối: "A Trì, cậu vẽ gì vậy?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trên giấy vẽ của Hứa Hữu Trì, nửa bên trái hoàn toàn trống, nửa bên phải vẽ một thứ, từ đường nét có thể nhận ra, là một bông hoa lài.
Dịch Trác cảm thấy bố cục này hơi quen mắt: "Sao tớ cảm giác hình như đã từng thấy cậu vẽ thứ này ở đâu rồi."
Khương Vệ Quân vô cùng bất đắc dĩ mở miệng: "Cậu bị mất trí nhớ à, dưới tòa giảng đường cấp hai trồng một khoảng lớn hoa lài như vậy mà cậu cũng không nhận ra, gà mờ."
"Không phải ý đó." Dịch Trác thực sự không nhớ ra mình đã thấy bức tranh này ở đâu, xua tay với Khương Vệ Quân: "Tớ lười giải thích với cậu."
Hứa Hữu Trì vẫn cúi đầu vẽ tranh, vẻ mặt rất chuyên chú, không nói gì.
Chủ đề Dịch Trác khơi mào nhanh chóng bị bỏ qua, một nhóm người vừa vẽ vừa bàn bạc kế hoạch cho bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh sắp tới.
*
Trường THPT Sam Thành số 1 dù sao cũng ở thành phố nhỏ, việc học tập thường rất gắt gao. Kỳ nghỉ Quốc Khánh lớp 12 chỉ được nghỉ ba ngày, lớp 10 và lớp 11 thì thoải mái hơn một chút, nhưng cũng chỉ được nghỉ có năm ngày.
Chiều ngày nghỉ đó, hơn chục chiếc xe tải dừng ở cổng trường, nhân viên bận rộn bốc dỡ từng thùng đồ ở trên xe xuống.
Lục Trà Chi đang photo tài liệu ở cửa hàng văn phòng phẩm đối diện trường, trong lúc chờ đợi, cô liếc nhìn lên xe, hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Phương Hòe Nhĩ ở bên cạnh cẩn thận giải thích cho cô: "Những thứ trên xe là sách sẽ chuyển đến thư viện mới, do Trí Hằng tài trợ."
Cô ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Tòa thư viện đó và khu ký túc xá mới xây cũng đều do Trí Hằng tài trợ. Tháng sau không phải là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường chúng ta sao, lúc đó tổng giám đốc công ty đó sẽ đến, nên Hội học sinh mới coi trọng lễ kỷ niệm lần này như vậy."
"Ừm." Lục Trà Chi nói xong, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ: "Sao cậu biết rõ vậy?"
"Dù gì tớ cũng là Phó Bí thư Liên chi hội mà." Phương Hòe Nhĩ bĩu môi, đưa tay nhẹ nhàng véo má cô: "Em gái Nhĩ Nhĩ ơi, chị của em vô cùng thông thái đó, biết chưa?"
"Ồ." Lục Trà Chi nhìn thẳng vào mắt Phương Hòe Nhĩ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Vậy chị có biết khi A và B xuất phát cùng lúc cùng địa điểm, A chuyển động thẳng đều, B chuyển động thẳng nhanh dần đều với vận tốc ban đầu bằng 0, thì khi nào khoảng cách giữa A và B là lớn nhất không?"
Phương Hòe Nhĩ: "...? Cái quái gì vậy?"
Phương Hòe Nhĩ nhìn Lục Trà Chi đang dùng đôi mắt to đẹp ngây thơ nhìn mình, trong lòng vô cùng phức tạp.
Sao ngay cả lúc này, cô ấy vẫn cảm thấy Lục Trà Chi trông như một đóa hoa sen trắng ngây thơ đáng yêu chứ! Rõ ràng Lục Trà Chi là đóa hoa sen đen có thể ăn sạch người ta mà!!!
Lục Trà Chi thấy phản ứng của Phương Hòe Nhĩ cũng không lấy làm lạ, dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán.
Cô nhận lấy tài liệu photo từ tay nhân viên cửa hàng, nhét vào tay Phương Hòe Nhĩ đang bộc lộ sự sửng sốt hết sức rõ ràng, thở dài: "Chị à, em biết em đẹp, nhưng chị nhìn mặt em nhiều năm như vậy rồi, giờ vẫn còn ngẩn ngơ nhìn nữa sao?"
Phương Hòe Nhĩ vỗ vào cánh tay của Lục Trà Chi một cái, lảng tránh ánh mắt cô: "Em nói bậy bạ gì vậy. Chị đang nghĩ về câu hỏi Vật Lý em vừa đưa ra đấy, ok? Khi vận tốc của B là 10m/s thì khoảng cách giữa A và B là lớn nhất."
... Lục Trà Chi trả tiền xong rồi quay người bước ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, cuối cùng để lại cho Phương Hòe Nhĩ một ánh mắt ý vị sâu xa.
Ánh mắt này kết hợp với khuôn mặt kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt của Lục Trà Chi, giống như đang thầm nói: "Trong đầu chị toàn là chướng ngại vật thôi."
Phương Hoè Nhĩ cúi đầu, tiện tay lật tài liệu photo trong tay ra xem.
Đó là bản ghi chép môn Vật Lý do Lục Trà Chi soạn. Mỗi kiến thức đều được sắp xếp theo thứ tự, phía sau còn kèm thêm bài mẫu và lời giải của các bài tập tương ứng. So với bài giảng mà giáo viên yêu cầu ghi ở trên lớp thì chi tiết và có trật tự hơn nhiều.
Khi Phương Hoè Nhĩ còn đang cảm động vì Trà Chi quả nhiên vẫn là bảo bối tinh tế của cô, thì cô ấy nhận được vài tin nhắn mới.
Cô ấy lấy điện thoại ra mở khóa.
Lục Trà Chi gửi cho cô ấy ba đoạn tin nhắn thoại, cuối cùng còn đính kèm một biểu tượng mỉm cười.
Phương Hoè Nhĩ mở tin nhắn thoại, đưa lên tai nghe.
"Vấn đề của bài toán đuổi kịp là khi vận tốc của A và B bằng nhau thì khoảng cách sẽ đạt cực đại hoặc cực tiểu. Tớ nhớ lúc nãy khi hỏi cậu, tớ đâu có nói vận tốc của A là 10m/s."
"Sau này cậu uống ít trà sữa đi, uống nhiều sữa hạt óc chó hơn, loại sáu hạt ấy. Ồ không đúng, sáu hạt có lẽ cũng không cứu nổi cậu đâu, cậu nên uống loại mười hai hạt. Cậu biết mười hai hạt óc chó là gì không? Là sáu hạt óc chó nhân đôi ấy."
"Để bổ não càng thêm bổ não."
[Lục Trà Chi]: [icon mỉm cười]
[Phương Hoè Nhĩ]: CẬU CÚT ĐI!!!
Lục Trà Chi vốn có thể là bảo bối tinh tế.
Nếu không có cái miệng hỗn của cô.
*
Kỳ nghỉ Quốc khánh này cũng không khác gì so với các kỳ nghỉ lễ trước, Lục Trà Chi cứ hễ rảnh là ngâm mình trong phòng vẽ, đối diện với màu vẽ và giấy vẽ cả ngày.
Thời gian gần đến chiều tối, cả thành phố chìm trong ánh hoàng hôn. Phương Hoè Nhĩ đứng dưới lầu phòng vẽ gọi điện cho Lục Trà Chi, không ai nghe máy. Chắc là lại bật chế độ im lặng để vẽ tranh.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên phòng vẽ tầng hai, suy nghĩ một chút rồi quyết định lên lầu tìm người.
Trong phòng vẽ có vài học sinh đang ngồi, mỗi người ngồi trước giá vẽ của mình để vẽ tranh.
Lục Trà Chi ngồi ở chỗ gần cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng, đang cầm bảng màu tô màu cho bức tranh.
Trên giấy vẽ là một con mèo đen, hai chân trước khoanh lại nằm trên mặt đất đầy lá rụng, đôi mắt vàng kim lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trông vừa lười biếng vừa nguy hiểm.
Lục Trà Chi cảm thấy một bóng râm từ đỉnh đầu hắt xuống, cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Phương Hoè Nhĩ, "Đến rồi à, ngồi đi."
Phương Hoè Nhĩ vừa kéo một cái ghế qua ngồi, vừa nói: "Đợi cậu vẽ xong là đúng lúc đến thời gian đi ăn cơm."
"Được." Lục Trà Chi chấm một chút màu trắng, dùng đầu cọ phác họa lông tơ của con mèo, "Ban lãnh đạo hội học sinh của các cậu tụ tập nhau đi ăn cơm, sao nhất định phải gọi tớ đi cùng?"
"Cậu đẹp thế này, cả ngày ở trong phòng vẽ làm gì, phải dẫn ra ngoài để lấy le với mọi người chứ."
Lục Trà Chi nhìn chăm chú vào giấy vẽ, giọng điệu rất nghi hoặc: "Tớ là công cụ của cậu à?"
"Cậu cuối cùng cũng có ý thức này rồi." Phương Hoè Nhĩ đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
Lục Trà Chi cười mắng cô ấy: "Cút đi."
Phương Hoè Nhĩ không quấy rầy cô nữa, ngồi yên một bên chơi điện thoại.
Lục Trà Chi tô màu xong cho phần cuối cùng của bức tranh, rời giá vẽ sang một bên, thu dọn đồ đạc rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun đen bó sát lộ eo, quần kaki đen, hai vòng dây xích rủ xuống, đeo bên hông quần.
Cô dường như rất thích những đồ trang sức kim loại này.
Dây chuyền, ghim cài, nhẫn, dây lưng.
Phương Hoè Nhĩ đứng phía sau nhìn thấy eo thon nhỏ và một đoạn xương sống lõm xuống của cô, không nhịn được "chậc" một tiếng.
Lục Trà Chi rửa sạch màu vẽ trên tay, xé một tờ giấy lau tay, nhìn Phương Hoè Nhĩ trong gương: "Cậu chậc cái gì."
"Cái eo này của cậu." Ánh mắt Phương Hoè Nhĩ lưu luyến ở chỗ đó, "Cũng quá mảnh mai rồi đấy."
Lục Trà Chi vứt tờ giấy, đội mũ đen lên, quay đầu nhìn bạn mình nói: "Nếu cậu kiểm soát ăn uống mỗi ngày rồi tập plank và gập bụng cùng tớ thì cậu cũng sẽ có."
Phương Hoè Nhĩ nhớ lại trải nghiệm tập plank cùng Lục Trà Chi lần trước, cảm giác đau nhức cơ thể dường như lại ập đến, "Vậy thì thôi đi. Chúng ta đi ăn cơm."
Hai người bắt taxi đến khu thương mại, địa điểm tụ họp ở một nhà hàng lẩu hải sản rất nổi tiếng.
Lục Trà Chi kéo thấp vành mũ xuống, Phương Hoè Nhĩ nắm tay cô đi vào phòng riêng.
Lần tụ họp ăn uống này, học sinh lớp 10 và lớp 11 trong ban lãnh đạo đều có mặt, ngồi đối diện cửa chính là chủ tịch hội học sinh Văn Khải Trạch.
Vừa mở cửa phòng, ánh mắt mọi người đều tập trung lại. Có chị học lớp trên nhiệt tình mời họ: "Chỉ còn thiếu hai đứa thôi, mau vào ngồi đi."
Lục Trà Chi đăng ký vào câu lạc bộ mỹ thuật của trường, định làm người tàng hình nằm im hưởng phúc trong liên hội các câu lạc bộ nhưng vì nhan sắc và năng lực quá nổi bật nên cơ bản mọi người trong hội học sinh đều biết cô.
Trong phòng có hai bàn tròn lớn, nam nữ ngồi riêng.
Lục Trà Chi đến đây với tư cách người đi ăn cơm cùng Phương Hoè Nhĩ, trên bàn không khí trò chuyện rất sôi nổi, cô rất tự giác hạ thấp sự tồn tại của mình, kéo thấp vành mũ xuống, yên lặng ăn cơm, cũng không chịu nổi ánh mắt của rất nhiều người cứ dừng lại trên người mình. ( truyện trên app t.y.t )
Dù sao cũng là mỹ nhân đang nổi trong trường.
Cả bữa cơm, Lục Trà Chi không hề mở miệng nói chuyện, chỉ khi Phương Hoè Nhĩ gắp đồ ăn cho cô hoặc nói nhỏ gì đó thì biểu cảm trên mặt mới thay đổi.
Ăn xong, Văn Khải Trạch từ chối việc chia tiền, chủ động ra quầy thanh toán.
Có người trêu đùa anh ấy: "Chủ tịch, anh có nên đổi tên thành Hứa Khải Trạch luôn không, ha ha ha ha, để lấy lòng người đẹp mà anh phải trả giá lớn như vậy."
Văn Khải Trạch liếc nhìn Lục Trà Chi đang ngồi cách đó không xa, cười ôn hòa và bất đắc dĩ, "Đừng nói bậy."
Lục Trà Chi vẫn ngồi yên tại chỗ cúi đầu chơi điện thoại, không nghe thấy nội dung phía sau, chỉ nắm được từ khoá quan trọng, ngước mắt nhìn Phương Hoè Nhĩ: "Hứa?"
"Ừ." Phương Hoè Nhĩ nói, "Vị chủ tịch của Trí Hằng tặng thư viện cho trường chúng ta họ Hứa. Dù sao nhà họ cũng đặc biệt giàu có, Trí Hằng chỉ là một công ty con của tập đoàn nhà họ Hứa thôi. Anh ta tên là Hứa gì nhỉ... Tớ không nhớ rõ."
"Là Hứa hay Từ?"
"Hứa. Hứa trong từ hứa hẹn."
Hóa ra là họ Hứa.
Lục Trà Chi cầm điện thoại, nghĩ đến Hứa Hữu Trì mà cô đã không liên lạc gần một tuần.
Cô hờ hững "ừ" một tiếng, cúi đầu mở WeChat, bấm vào giao diện trò chuyện với Hứa Hữu Trì.
Nội dung trò chuyện vẫn dừng lại vào tối thứ bả tuần trước, sau khi cô gửi cho anh câu "Anh Trì", anh không trả lời nữa.
Lục Trà Chi nhìn avatar xám xịt của anh trên WeChat, trong lòng bỗng dưng nảy sinh một chút cảm giác thất bại, rất khó chịu, điều này giam cầm cảm xúc của cô mạnh mẽ.
Nước ngọt có ga đã hết hơi, bong bóng chua chua mềm mềm, vỡ tan trong khoang miệng.
Lần đầu tiên trong đời theo đuổi người khác, kết cục dường như đã bị từ "thất bại" khóa chặt.
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đột nhiên nhớ ra, mình còn để một con thỏ bông ở chỗ anh.
Lục Trà Chi bấm vào ô nhập tin nhắn, gõ địa chỉ nhà mình, rồi bấm gửi.
[Chạy trốn hoàng hôn]: Con thỏ phiền anh gửi qua địa chỉ này giúp em nhé, phí để người nhận trả là được, cảm ơn anh.
Hứa Hữu Trì trả lời rất nhanh.
[xyc]: Được.
Hóa ra anh đang online.
Lục Trà Chi bấm vào giao diện trang cá nhân của anh, phát hiện một chỗ khác biệt so với trước đây.
Anh đăng lên vòng bạn bè một ngày trước, chỉ có một bức ảnh.
Là một bức tranh.
Hoa chi tử.
Lục Trà Chi thích bài đăng vòng bạn bè này.
Rồi không hiểu sao, khóe miệng cô cong lên.