Ván trượt dài lướt qua mép giày bóng rổ của Hứa Hữu Trì, trượt trên mặt đất một đoạn xa rồi cuối cùng dừng lại sau khi đụng vào mép chậu hoa.
Chơi ván trượt, điều đầu tiên phải học là học cách ngã.
Người mới bắt đầu đã coi việc ngã như là chuyện thường ngày, chưa kể đến việc khi thực hiện một số động tác phức tạp khó khăn, số lần ngã càng không thể đếm xuể.
Trước kia, khi ở Sam Thành, mỗi tối Lục Trà Chi đều dành thời gian cùng Phương Hòe Nhĩ ra bờ sông chơi ván trượt. Lúc đó còn trẻ dại không biết đau là gì, hầu như mỗi ngày, cô đều thêm vào đôi chân và bàn tay của mình những vết bầm tím mới.
Chính trong thời gian đó, Phương Hòe Nhĩ đã học được cách băng bó và đắp thuốc, không phải cho bản thân mình, mà là cho Lục Trà Chi.
Từ nhỏ Phương Hòe Nhĩ đã rất tự biết, biết rằng mình là kiểu người không chịu được đau, vì vậy chỉ đơn giản đứng trên ván trượt và lướt đi, còn tính cách của Lục Trà Chi lại hoàn toàn ngược lại.
Lần ấn tượng nhất với cô là Lục Trà Chi từ một bậc thềm cao hơn một mét trượt ván nhảy xuống, cô ấy cầm điện thoại đứng một bên quay video.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play