*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Sáu giờ là giờ cao điểm sau khi tan làm, tuyến đường từ bệnh viện về nhà vô cùng tắc nghẽn, chiếc Aston Martin vừa đi vừa dừng trên con đường nhựa như một con lừa già, quãng đường 15 phút lái xe bị kéo dài vô hạn.
 
Thịnh Tuệ ngồi ở ghế phụ, cúi đầu liên tục làm mới những bình luận mới nhất trên hot search Weibo.
Từ lúc Diệp Hề đến đón Chu Dập tan học lúc 4 giờ 30 đến 5 giờ 15, từ khóa #Con Diệp Hề có vẻ là trẻ em đặc biệt# nằm ở hạng 1 hot search, đến lúc 6 giờ đúng, phía sau mục đó có thêm một ô có chữ “Bạo”.
Toàn bộ sự việc chỉ mất một tiếng rưỡi.
Trong đoạn video bùng nổ được chia sẻ gần một triệu lần, đầu tiên máy ảnh theo dõi xe của Diệp Hề khi nó dừng ở con đường đối diện trường học, lúc này cửa sổ dán phim đang đóng chặt nên không thể nhìn rõ khuôn mặt trong xe.
Cho đến khi bóng lưng của Thịnh Tuệ xuất hiện trong máy ảnh.
Điều may mắn trong sự việc này là, cô là một giáo viên người thường vô dụng, trong suốt quá trình cô chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, hơn nữa khoảng cách quá xa, cho dù là mẹ ruột cũng không thể nhận ra cô được.
Cô dẫn Chu Dập đến xe của Diệp Hề, ngồi xổm xuống, sờ đầu cậu bé đang ôm chặt thú bông rồi mở cửa ghế sau ra đặt Chu Dập ngồi vào ghế trẻ em.
Cùng lúc đó, Diệp Hề ngồi ở ghế lái mở cửa sổ, cô ta đeo kính râm nhưng không thể che được nét mặt thanh tú và đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp.
Trong video là giọng nói móc mỉa của paparazzi: “… Chị Diệp bình thường không phải theo style chị gái lạnh lùng độc đoán sao? Sao lần nào đón con cũng lén lút hết vậy?”
Hai chữ “lần nào” cố ý nhấn mạnh để ám chỉ bọn họ đã hơn một lần chụp được ảnh Diệp Hề đón con tan học, chắc chắn không phải là chuyện trùng hợp.
[Đứa nhỏ này rõ ràng là không bình thường, tư thế đi đứng kỳ lạ, người lớn nói chuyện cũng chẳng đáp lại, hoặc là thiểu năng trí tuệ hoặc là mắc chứng tự kỷ rồi.]
[Chắc là tự kỷ đấy, những người chậm phát triển trí tuệ thì có thể giao tiếp mà, kiểu hơi ngu ngốc ấy.]
[Trường học đặc biệt là đặc biệt ở chỗ nào thế? Có phải tất cả học sinh đều tàn tật hoặc có vấn đề về phát triển trí não không?]
[Giới giải trí đúng là một mớ hỗn độn.

Diệp Hề có vẻ ngoài giống như một con hồ ly tinh, không biết đời tư còn hỗn loạn đến mức nào, sinh ra đứa con như vậy chắc chắn là cô ta bị quả báo đây mà.]
[Tôi khuyên mấy ông mấy bà cư dân mạng lo mà tích đức đi.

Truyền thông muốn tạo độ thảo luận đến vô lương tâm luôn hả, ngay cả đứa nhỏ lẫn giáo viên người thường cũng không làm mờ mặt à?]
[Không hiểu lầu trên sao phải đau lòng làm gì.

Một năm Diệp Hề kiếm được bao nhiêu tiền, mấy đời cô cũng chẳng đuổi kịp đâu, con trai của cô ta cũng không được hưởng phúc sao? Che miệng mà còn nực cười luôn đấy.]
[……]
Liên quan đến vụ việc này, xu hướng dư luận cũng chia thành nhiều thái cực: có người chê cười Diệp Hề bề ngoài đẹp đẽ nhưng sau lưng lại sinh ra một đứa quái thai; có người giận dữ chỉ trích truyền thông vô lương tâm vì không có đạo đức nghề nghiệp, lợi dụng trẻ em để lăng xê; số bình luận hỏi trường học đặc biệt là gì thì cũng có cả tá.
Dù thế nào đi chăng nữa, Chu Dập bị gán mác thiểu số là “đứa trẻ đặc biệt” cũng đã giúp cho tin nóng lần này kiếm được biết bao trò cười rồi.
Thịnh Tuệ trầm ngâm bấm đọc từng bình luận, cô đang không biết vì sao có cảm giác quen thuộc thì nghe thấy giọng nói ấm áp của Chu Thời Dư bên cạnh:
“Em đang nghĩ gì đó?”
Anh nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng chỉnh lại phần tóc lộn xộn ở thái dương cô: “Đội quan hệ công chúng và bộ phận kỹ thuật của Thành Hòa đã làm xong việc rồi.

Video sẽ bị xóa khỏi Internet trong vòng một tiếng nữa.

Để xem bây giờ Diệp Hề lựa chọn thẳng thắn lên tiếng hay là giấu giếm.”
Thịnh Tuệ ngẩng đầu hỏi: “Còn có thể giấu như thế nào?”
“Thì nói là họ hàng của đứa nhỏ, tới trường học là được mời tham gia hoạt động gì đó.” Giọng điệu của Chu Thời Dư bình tĩnh: “Người tung tin nóng nhấn mạnh rằng còn có những video khác, đơn giản là muốn Diệp Hề mua lại với giá cao.

Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.”
Thịnh Tuệ vẫn lo lắng: “Vậy tại sao lúc ở bệnh viện sắc mặt của anh đăm chiêu thế?”
“Trong video xuất hiện mặt của em.” Xe đằng trước chạy thong thả chậm rãi, Chu Thời Dư một tay cầm tay lái, mắt nhìn phía trước:
“Em đã nói là em không muốn xuất hiện trước công chúng mà.”
Ngay cả bản thân Thịnh Tuệ cũng quên mất câu nói này, cô không ngờ rằng đó lại là lý do để Thành Hòa tham gia xử lý vụ việc.
“Nếu thừa nhận Chu Dập là trẻ tự kỷ, Diệp Hề sẽ bị ảnh hưởng gì?” Cô thất thần nói: “Tài nguyên sẽ bị xuống cấp hay bị mất hợp đồng quảng cáo?”
“Có tư bản vung tiền thì chuyện đó sẽ không xảy ra.

Chỉ là cô ta sẽ luôn bị gắn mác mẹ của trẻ tự kỷ.”
Người đàn ông bên cạnh bình tĩnh nói: “Khi mọi người không hiểu một quần thể nào đó, ấn tượng rập khuôn và gắn mác là cách phân biệt nhanh nhất.

Vậy nên Diệp Hề – với tư cách là người nhà, phải chịu đựng điều này.”
“……”
Thịnh Tuệ cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác quen thuộc mà sự việc của Diệp Hề liên tiếp mang lại cho cô từ đâu mà đến.
Trong cuộc đời nông cạn mà cô đã trải qua, mỗi khi đề cập đến “tự kỷ”, “khuyết tật trí tuệ”, “tiểu đường loại 1”, “bệnh tâm thần” và những chủ đề khác mà chỉ có một số ít người gặp phải, so với người trong cuộc hoặc người có trình độ chuyên môn thường hay đi phổ cập khoa học, thì có rất nhiều người chỉ biết mơ hồ, khái quát về những khái niệm đó.
Bởi vì người ta không có gánh nặng, và bởi vì người ta chưa bao giờ đồng cảm, nên cách tốt nhất để mô tả nhóm thiểu số luôn im lặng là gắn mác cho bọn họ.
Đồng thời, trong các nhóm thiểu số, có một số người không thể lên tiếng, một bộ phận không nhỏ lại khó vượt qua được cảm giác xấu hổ mà đi ngược lại phần đông dư luận, cho dù một số ít người dũng cảm đứng ra tranh cãi thì ngay lập tức cũng bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám đông.
Dần dà, những cái mác dần dần biến thành ấn tượng rập khuôn, rồi cứ như vậy tự nhiên sẽ bị coi thường, bị xuyên tạc, lại một lần nữa trở thành vũ khí ngôn từ để tấn công người khác.
Vậy nên mới có bình luận bùng nổ như “Đời tư của Diệp Hề hỗn loạn, cô ta sinh ra một đứa con không khỏe mạnh”.

Do đó Thịnh Tuệ mới bị kỳ thị trong những buổi xem mắt liên tiếp, nhiều lần bị người ta cho là cô mắc bệnh tiểu đường tuýp 1 bởi vì cô không yêu bản thân mình.
Thế nên mới có một Chu Thời Dư bị bệnh tâm thần hành hạ, mới có cả cậu thiếu niên ở khoa tâm thần trong bệnh viện bị trầm cảm đè ép đến mức không thể ra khỏi giường, mới có người mẹ liên tục hỏi “Trẻ con thì làm sao mắc bệnh trầm cảm được”.

Thịnh Điền mới dùng “bệnh tâm thần” và “đồ điên” để chửi “cái đồ đáng chết”, mới có một Vu Tuyết Mai, con gái vừa mới đến khoa tâm thần thì bà ta đã cảnh giác như thể đang đối diện với quân địch.
Người ta luôn thích nói rằng bản thân mình có những cái gọi là khuyết điểm, chẳng hạn như “quá thực tế”, “tính cách hay chiều lòng người khác nên luôn bị bắt nạt”, “lo lắng quá nhiều”, nhưng khi phải đối mặt với những khuyết điểm thực sự và những bệnh tật về thể chất hay tinh thần của những người xung quanh, họ lại bộc lộ mặt xấu tính của mình.
Thực tế là các nhóm người thiểu số rất khó có thể mạnh dạn đưa ra những tình huống mình gặp phải và chia sẻ về nó một cách cởi mở.
Những hàm ý xúc phạm bắt nguồn từ nhãn mác, những khuôn mẫu ăn sâu và sự lan truyền thông tin của những người thiếu hiểu biết đã khiến các nhóm thiểu số ngày càng cảm thấy xấu hổ, họ chỉ biết cố hết sức để hành động như những “người bình thường” và hòa nhập vào số đông.
Thịnh Tuệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt là dòng xe cộ tấp nập và người đi bộ vội vã ngược xuôi, nhưng bên tai cô lại vang lên lời Diệp Hề từng nói với cô khi họ tạm biệt nhau vào buổi chiều.
—— “So với việc lo lắng cho bệnh tình của Dập Dập, có lẽ tôi càng sợ hãi những cái chỉ trỏ từ những người xung quanh hơn.”
“Thấp cổ bé họng” là lời nói dối trí mạng nhất trên đời.
“Thiên hạ lưỡi sắc hơn gươm” mới là chân tướng sự thật.

(*)
(*)
Ý của hai câu trên là: tuy những người “thấp cổ bé họng” không có tiếng nói trong xã hội nhưng số đông người đời dùng miệng lưỡi của mình để bàn tán họ mới thật sự đáng sợ.
Với đủ loại suy nghĩ trong đầu, đôi mắt của Thịnh Tuệ di chuyển theo ánh sáng và bóng tối được tạo ra bởi hoàng hôn tự nhiên dừng lại trên người đàn ông đang lái xe.

Cô nhìn những chấm vàng nhảy múa trên tóc và vai anh rồi đáp xuống bàn tay trái có khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng.
—— Ngay cả khi đã thẳng thắn khai báo tình trạng của mình, anh vẫn che vết sẹo trên cổ tay bằng chiếc dây đeo đồng hồ bạch kim đặc biệt.
Đột nhiên cô hiểu tại sao Chu Thời Dư vẫn ngoan cố không chịu để cô đi sâu vào chi tiết và không cần cô chia sẻ trong những khía cạnh khác dù đã ba năm anh không phát tác bệnh lưỡng cực.
Ngay cả người như Chu Thời Dư cũng phải lo sợ, rốt cuộc đó là cái gì?
Đó là sự phán xét vô thức của phần đông người trong xã hội đối với các nhóm người thiểu số, cũng như những lời nói và ánh nhìn xa lạ của mọi người xung quanh.
Vì năm anh 19 tuổi, anh đã trải qua điều đó khi phát bệnh trên con phố dài.

Bởi anh đã tự mình nếm trải cảm giác khó quên khi phải phơi mình dưới cái nắng như thiêu đốt và bị người ta chỉ trỏ như một người ngoài hành tinh…
Vậy nên anh dốc hết sức để cô không rơi vào trường hợp giống như vậy nữa, cho dù chỉ chịu một chút tủi thân.

Trong khi chuyện của Diệp Hề đang nổ ra, hiển nhiên còn có một chuyện khác làm Thịnh Tuệ bận tâm.
Nghe nói đoạn video bị lộ có liên quan đến cố vấn ​​của nhà họ Chu, ông cụ Chu nhiều năm không màng chuyện bên ngoài cuối cùng cũng đích thân ra tay, Chu Thời Dư chỉ có thể đến thư phòng tổ chức họp video với đội quan hệ công chúng.
Thịnh Tuệ vào phòng tắm tắm rửa để tránh lây bệnh nhiễm trùng và loại bỏ mùi hăng của thuốc sát trùng trong bệnh viện.
 
Làn nước nóng rửa trôi đi sự mệt mỏi trên người cô.

Nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ ra khỏi phòng lau mái tóc ướt, thay quần áo rồi mở cửa sổ và cửa ra vào để thông khí.

Điện thoại của cô đặt trên bàn trang điểm đột nhiên rung lên.
Nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đến của “Vu Tuyết Mai” cùng sáu cuộc gọi nhỡ trước đó, Thịnh Tuệ không khỏi tối sầm mắt lại.
Nhấc điện thoại lên, sau khi đã kết nối, Thịnh Tuệ chưa kịp lên tiếng thì một giọng nữ thiếu kiên nhẫn từ bên kia vang lên qua ống nghe:
“Con giải thích cho mẹ biết, nửa tháng trước con mua cuốn sách ‘Rối loạn lưỡng cực: Những điều bạn và gia đình cần biết’ và mấy cuốn sách linh tinh khác đều có liên quan đến bệnh tâm thần, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thịnh Tuệ, con thành thật nói cho mẹ biết, đó là vấn đề của con hay là người kia mắc bệnh tâm thần?”
Đối mặt với những câu hỏi càng lúc càng gay gắt của mẹ, Thịnh Tuệ trở nên bình tĩnh hơn, không tự mắc bẫy: “Con không hiểu mẹ đang nói gì.”
“Được lắm, không thừa nhận phải không?” Vu Tuyết Mai tức giận thở hổn hển: “Con tự mà nhìn điện thoại của con đi, xem cái ‘không hiểu’ trong miệng con là đang nói cái gì!”
Mẹ cô gửi năm, sáu tấm ảnh chụp màn hình, tất cả đều đến từ vòng bạn bè trên Taobao của Thịnh Tuệ.

Ngay cả Thịnh Tuệ đến giờ mới biết là bạn tốt trên Taobao và WeChat đều có cùng một chức năng, đó là trên WeChat có thể xem vòng bạn bè của bạn tốt, mà bạn tốt trên Taobao cũng có thể nhìn thấy vòng bạn đào (*) của mình.
(*)
Taobao là một trang mua sắm online bên Trung Quốc, tên Hán Việt là Đào Bảo, vòng bạn bè trên Taobao (淘友圈) mình tạm gọi là “vòng bạn đào”.
Vòng bạn đào được bật mặc định và tự động chia sẻ.

Nó ghi lại chi tiết hồ sơ mua hàng của bạn bè, vậy nên Vu Tuyết Mai mới có thể dễ dàng tra ra những cuốn sách Thịnh Tuệ đã mua gần đây.
Thịnh Tuệ rất ít khi mày mò nghiên cứu các phần mềm mua sắm, thậm chí cô còn không nhớ nổi mẹ cô đã thêm bạn tốt với cô từ khi nào.
Cô chỉ nghĩ đến việc Vu Tuyết Mai đã xem qua hồ sơ cá nhân của cô, kết hợp với việc bà ta kiểm tra album ảnh trong điện thoại của đứa em trai Hứa Ngôn Trạch, không khỏi cảm thấy buồn nôn trước h@m muốn kiểm soát của bà ta.
Điều buồn cười là khi cô còn nhỏ Vu Tuyết Mai đã bỏ rơi cô, sau này còn làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, mãi cho đến hôm nay Thịnh Tuệ mới thực sự cảm thấy thất vọng và chán ghét bà ta, cô không còn khao khát tình thương rẻ tiền của mẹ giống như trong quá khứ nữa.
Thịnh Tuệ hiểu rõ trong khía cạnh tình cảm, gia đình thân sinh đã vứt cô vào vực thẳm, hố sâu hun hút.

Sau đó rốt cuộc ai đã cẩn thận dùng kim chỉ để chắp vá nó lại?
“Mấy tấm ảnh chụp màn hình con đã xem xong rồi, chỉ là mua mấy cuốn sách mà thôi.” Cô dứt khoát xóa bạn bè và đóng vòng bạn đào lại.

“Con không cần phải giải thích với mẹ hay với bất kỳ ai hết.”
“Con nói chuyện cái kiểu gì thế? Con đang nói chuyện với mẹ con đấy!”
Sau khi phản bác gay gắt, dường như Vu Tuyết Mai cũng nhận ra đánh hay mắng con gái cũng chẳng uy hiếp được nó nữa, bà ta bắt đầu dịu giọng nói: “Mẹ đang lo lắng cho con mà, con đang êm đẹp sao có thể bị bệnh tâm thần được.

Vậy là người kia có vấn đề phải không? Tuệ Tuệ, con có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không?”
“Gả sai người phải trả giá lớn chừng nào, mẹ con không phải là bằng chứng đấy à?”
“Còn nữa, nếu người ta biết người đó bị bệnh, con có biết người ta sẽ thấy con như thế không? Nói con kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần? Hay là con định sống tránh né như thế này cả đời?”
Giọng nói của bà ta vô tình cao lên, Thịnh Tuệ đang quay lưng về phía cửa thu dọn túi xách của mình trên bàn trang điểm, không hề dao động.
Mãi cho đến khi Vu Tuyết Mai dừng lại vì kích động mà thở gấp, Thịnh Tuệ mới nhàn nhạt đáp lời: “Vậy chuyện này có liên quan gì đến mẹ đâu.”
Không hề có sự tức giận xen lẫn nỗi nhung nhớ mẹ giống như xưa, khi sự việc bị bại lộ, cô chỉ thấy hoài nghi: “Đây là hôn nhân của con, dù tốt hay xấu thì mẹ cũng không cần phải chịu trách nhiệm.

Vì sao mẹ lại kích động như vậy?”
“Vì sao hả? Vì mẹ là mẹ con đấy! Mẹ là người thật lòng đối xử tốt với con!”
Đối mặt với sự thờ ơ của con gái, lúc này cơn điên cuồng của Vu Tuyết Mai dường như trở nên mất kiểm soát: “Trên đời này ai cũng có thể làm hại con, chỉ có mẹ con là không!”
“Nhưng khi con bị bệnh suýt chết, mẹ cũng không hề đến thăm con lấy một lần, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại.

Dù mẹ biết ba không tiêu cho con nửa xu nào nhưng mẹ vẫn tự cho mình đang bù đắp, cứ thế mà đưa tiền cho ông ta rồi yên tâm thanh thản trải qua một cuộc sống mới hạnh phúc.”
Trong khi nói chuyện, Thịnh Tuệ chạm vào chiếc chìa khóa của ngăn kéo văn phòng dưới đáy túi, cuối cùng cũng nhớ ra cuốn nhật ký bị bỏ quên và tờ di chúc có vẻ được cất giữ trong két sắt ở nhà.
“Ý con là sao? Con biết rõ là khi đó mẹ không còn lựa chọn nào khác, nếu không rời đi có thể mẹ sẽ bị đánh chết đấy, nhưng việc ông ta ra tay tàn nhẫn với con ——”
“Trước giờ con chưa bao giờ trách mẹ vì đã rời bỏ con, bởi vì con biết trước khi mẹ làm mẹ, người mẹ muốn làm là chính bản thân mình.”
Thịnh Tuệ cất chìa khóa và túi xách, nhặt bút insulin trên bàn trang điểm lên: “Nhưng khi con vẫn chưa có khả năng sinh tồn, mẹ lại mặc kệ con sống chết mà rời đi.

Tại sao sau khi con thành niên, con biết độc lập rồi, mẹ lại đột nhiên quan tâm đ ến hôn nhân của con?”
Sau khi lắp kim tiêm dùng một lần và xé gói bông tẩm cồn, Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn mũi kim nhọn đâm vào da thịt, chậm rãi đẩy insulin vào.

“Mẹ thật sự lo lắng cho con, hay là mẹ cho rằng dù con hay là người bạn đời của con có vấn đề về tâm thần thì mẹ sẽ cảm thấy mất mặt vì bị người ta chỉ trỏ?”
Thấy người đối diện hiếm khi á khẩu không nói nên lời, Thịnh Tuệ nhẹ nhàng “A” một tiếng, cảm thấy buồn cười, nói: “Mẹ xem, mẹ còn không được lừa chính mình.”
Trước đây Thịnh Tuệ không hiểu tại sao khi còn nhỏ mẹ lại bỏ rơi mình, sau khi trưởng thành lại tỏ ra gần gũi và kiểm soát ngột ngạt như thế.
Đến bây giờ cô mới hiểu, mọi hành vi mâu thuẫn xưa giờ đều chỉ vì hai chữ “mặt mũi” mà thôi.
Bà ta không bỏ mặt mũi xuống mà nhờ người chồng hiện tại nhận nuôi Thịnh Tuệ nhỏ tuổi ốm yếu.

Bà ta không có mặt mũi nếu con gái phản nghịch bác bỏ lại mình.

Bà ta càng không thể chấp nhận cuộc hôn nhân thất bại của con gái làm bà ta mất sạch thể diện, sau lưng thì bị người ta phê bình chỉ trích.
“Cây có vỏ người có mặt”, dù là Diệp Hề hay Vu Tuyết Mai, điều mà họ sợ hãi và tức giận hiện giờ từ lâu đã không còn là bản thân căn bệnh mà còn đến từ xã hội và những người xung quanh, người ta có thể chỉ trỏ vào họ bất cứ lúc nào.
Thịnh Tuệ của trước đây cũng vậy, vì sợ bị người khác chê cười hay quan tâm mình mà cô thà cắn răng nuốt chuyện mình bị cha đánh vào bụng còn hơn là nói ra để bị người khác bàn tán vào những khi rảnh rỗi.
Nhưng Thịnh Tuệ cũng ý thức được là, ngay cả khi cô cố hết sức để duy trì cái gọi là thể diện của mình, dường như nó cũng chẳng giúp cô thực sự hạnh phúc hơn.
Mà ngược lại, cô giống như một đứa nhỏ không được uống sữa song cũng chẳng biết khóc, cô cẩn thận cứu lấy thể diện của cô và Vu Tuyết Mai.

Nhưng vì từng thiếu sự quan tâm và tình yêu thương nên cô giống như một con chó pug mặt xệ quay xung quanh mẹ nó, chỉ vì chút cơm thừa canh cặn lạnh băng đó thôi.
“……”
Vu Tuyết Mai vẫn đang nói chuyện một mình trong ống nghe, lặp đi lặp lại lặp lại không ngừng.
Thịnh Tuệ không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, khi cô cúp điện thoại, phía sau truyền đến tiếng meo meo nũng nịu của Bình An:
Cô quay người khỏi chỗ ngồi quay đầu lại nhìn thấy Chu Thời Dư đang đứng ở cửa, tay phải anh cầm chiếc ly sứ màu xanh nhạt mà cô vẫn thường hay dùng.
Thịnh Tuệ đoán chắc là anh lại pha cho cô một loại đồ uống dễ vào giấc trước khi đi ngủ, nhưng cô không biết anh tới khi nào, cuộc gọi vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu.
Vì vậy cô chủ động nhỏ giọng nói: “Mẹ em vừa gọi điện tới, hình như bà ấy biết bệnh tình của anh, nhưng em không thừa nhận.”
“Ừm.” Chu Thời Dư không hỏi quá trình, anh đứng ở cạnh cửa không hề bước tới mà chỉ rủ mắt xuống giọng nặng nề đáp: “Anh nghe thấy hai người cãi nhau.”
“Là bà ta muốn đơn phương cãi nhau với em.” Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chồng nói từng từ từng chữ rõ ràng: “Bà ta nói nếu bị người ta biết mình lấy người tâm thần thì sẽ bị chỉ trỏ nói ra nói vào.

Cho dù không có ai biết thì phải cẩn thận giấu giếm suốt quãng đời còn lại.”
“……”
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện cởi mở về chủ đề này, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được cảm xúc căng chặt của anh qua bầu không khí ngưng đọng này,
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong sự im lặng chết chóc, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Chu Thời Dư vang lên:
“Vậy em nghĩ như thế nào?”
Thành thật mà nói, Thịnh Tuệ thực sự không nghĩ ra được gì nhiều.
Như cô đã nói với Vu Tuyết Mai, đây là cuộc hôn nhân của cô với Chu Thời Dư, không cần bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm, thế thì vì sao cô lại phải giải thích với người ngoài chứ?
“Em không nghĩ gì cả.” Cô thừa nhận đầu óc mình rỗng tuếch.

“Em chỉ biết là, người đã kết hôn trong nhà này chỉ có hai chúng ta thôi.”
Cô không tìm được từ nào thích hợp, giọng điệu ngập ngừng mà suy nghĩ kỹ vài giây, lần đầu tiên trong đời cô chọn dùng những từ tục tĩu:
“Còn những người khác, mẹ nó biến hết đi.”
 
------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play