Editor: Cỏ May Mắn
–
Thịnh Tuệ hơi nghi ngờ Lương Hủ Bách có động cơ nào đó khi anh ấy nói “tiện đường” ghé qua đây.
Cô chỉ là một người bình thường, việc chấp nhận chuyện người bạn đời của mình mắc bệnh tâm thần nặng cũng không dễ dàng, mà ngay lúc cô lấy hết can đảm, cắn răng cố gắng kéo Chu Thời Dư ra khỏi bóng tối và tô đẹp sự việc thì Lương Hủ Bách sẽ xuất hiện, phá vỡ sự ảo tưởng của cô.
Thịnh Tuệ từng cho rằng bệnh tâm thần không phải là bệnh nan y, chỉ cần kiên trì uống thuốc và tìm cách chữa trị thì một ngày nào đó bệnh sẽ khỏi.
Còn Lương Hủ Bách lại thẳng thừng dùng sự thật mà phản bác, không thể thành công tuyệt đối.**
Là người có tính kỷ luật và tự giác cao như Chu Thời Dư, dù đã tìm cách chữa trị trong nhiều năm nhưng anh vẫn bị chứng lưỡng cực tái phát nhiều lần, thậm chí về mặt pháp lý, rất khó để chứng minh anh là “người có đủ năng lực hành vi dân sự”.
Thịnh Tuệ tưởng rằng tình cảm của mình có thể chống đỡ cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng Lương Hủ Bách lại dùng tình yêu khắc cốt ghi tâm của Chu Thời Dư đè nặng lên đầu vai cô, nặng đến mức Thịnh Tuệ không thở được.
Thịnh Tuệ đột nhiên hối hận vì đã nói lời cảm ơn quá sớm.
“Tôi nghĩ mình vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của bác sĩ Lương.” Cô mím môi cười khổ, túi giấy trong tay cô như nặng tựa ngàn cân làm da thịt đau nhức.
“Vậy tôi có thể hợp tác chữa bệnh như thế nào?”
“Chữa bệnh là việc bác sĩ nên làm.
Tôi đến đây chỉ để nói với cô rằng, Chu Thời Dư sẽ cố tình che giấu sự thật và chỉ kể điều tốt mà thôi.”
“Tên kia chắc chắn sẽ không để cô lo lắng, còn nói nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện.” Lương Hủ Bách nhún vai.
“Nhưng sự thật là, giống như nhiều lần Chu Thời Dư phát tác, khả năng khỏi hoàn toàn là rất nhỏ.
Mục đích của việc dùng thuốc chủ yếu là để duy trì sự ổn định, giảm bớt số lần phát tác.”
“Hầu hết bệnh nhân bị phát tác nhiều lần đều phải dùng thuốc suốt đời.
Phần lớn các loại thuốc tâm thần có tác dụng phụ.
Cô là bạn đời, không những cần luôn chú ý đến tình trạng thể chất và tinh thần của cậu ấy mà còn phải chịu đựng thành kiến và sự hiểu lầm từ xã hội.”
“Thực tế là, việc lựa chọn chung sống với người mắc chứng rối loạn lưỡng cực suốt đời đã định trước tương lai cô sau này rất khó có được cuộc sống kết hôn, sinh con giống như một người bình thường.”
“……”
Thịnh Tuệ im lặng lắng nghe những lời nói như dao của Lương Hủ Bách, bén đến nỗi đâm thủng bản thiết kế giả tạo đẹp đẽ mà cô đã vất vả tạo nên.
Khi mới kết hôn, cô còn nửa thật nửa đùa là ít ra thì trong nhà vẫn có một thành viên khỏe mạnh.
Sau này, khi biết Chu Thời Dư bị bệnh, mỗi khi đọc sách viết về những người được chữa khỏi, Thịnh Tuệ sẽ cố gắng hết sức để trấn an bản thân.
Luôn có người có thể khỏi bệnh hoàn toàn và trở lại cuộc sống bình thường, vậy thêm một Chu Thời Dư nữa không được sao?
“… Tôi cứ tưởng bác sĩ tâm lý thì sẽ khéo léo uyển chuyển hơn chứ.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ mới nghe được mình cười khẽ bất đắc dĩ: “Bác sĩ Lương nói với tôi mấy lời này, anh không sợ tôi sẽ không thể chấp nhận chuyện này rồi bỏ chạy đi mất sao?”
“Ngược lại thì có.
Tôi nghĩ cô giáo Thịnh có thể chịu đựng được, cô cần phải biết sự thật chân chính, từ đó cô mới có quyết định đúng đắn.”
“Hơn nữa, trong chuyện này tôi cũng có ý đồ riêng.” Người đàn ông có đôi mắt hoa đào mang theo vẻ phong lưu nở nụ cười không rõ ý gì: “Trong số những người tôi biết, Chu Thời Dư là người duy nhất khoái khoe khoang hơn tôi.”
“Đôi khi cậu ấy làm tôi nghĩ tới bản thân, vậy nên tôi hy vọng cậu ấy sẽ có một cái kết đẹp.”
“……”
–
Khó khăn là động lực lớn nhất để con người trưởng thành.
Khi mở lại cuốn nhật ký cũ kỹ vấy máu, tâm lý Thịnh Tuệ quả thực đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước.
Không còn bối rối hoảng loạn, cô cẩn thận lật từng trang, thậm chí thông qua những dòng chữ này cô còn cố gắng nhận ra tâm trạng của anh lúc đó.
Cô rất nhanh phát hiện Chu Thời Dư ổn định về mặt cảm xúc phần lớn thời gian, chữ viết đều mạnh mẽ có lực mà cô quen thuộc, nét ngang nét dọc thẳng thớm, các câu chữ nằm trên một đường ngang thẳng tắp.
Ngược lại, không biết đó là tác dụng phụ của thuốc hay là do bệnh tình phát tác mà khi anh có xu hướng hưng cảm, chữ viết của anh sẽ vô thức trở nên nghiêng về phía trước, độ dài của một bài sẽ tăng lên đáng kể, mỗi lần hạ bút thường viết vài trăm từ.
Khi ở giai đoạn trầm cảm, trong một bài chỉ có một, hai câu, không khó để nhận thấy sự run rẩy rất nhỏ trong từng nét chữ.
Ngoài ra, đôi khi còn có những vệt mực lớn bị nhòe – có lẽ là do đầu óc bỗng dưng bế tắc, cảm xúc chết lặng nên không thể tiếp tục.
Về phần Thịnh Tuệ làm sao có thể nhận ra Chu Thời Dư ở trạng thái nào thì có hơi khó mở miệng giải thích, cũng chỉ có thể nói là có quá nhiều dấu vết để lại mà thôi.
Bất cứ khi nào anh có tiến vào trạng thái hưng cảm, h@m muốn tình d*c của anh sẽ tăng lên đáng kể.
Có thể thấy, Chu Thời Dư coi cuốn nhật ký này giống như một cuốn nhật ký kể chuyện tuỳ hứng tự do (*), anh ghi ra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ một cách trung thực và thẳng thắn,
(*)
Bản gốc dùng 流水账, từ này theo baidu có 4 nghĩa, mình sử dụng nghĩa số 2 (ghi lại các câu chuyện mà không cần giải thích) và nghĩa số 4 (viết ngẫu nhiên, không theo thứ tự, không quan tâm đ ến số từ).
Người đàn ông bình thường giở trò xấu vẫn có phần lịch sự và nhã nhặn, nhưng khi hưng cảm, anh đặt nỗi khát khao d*c vọng vào Thịnh Tuệ, miêu tả vô cùng sống động nhuần nhuyễn.
Trong phòng giáo viên không có người nào khác, ánh mắt Thịnh Tuệ rơi vào mấy đoạn nhật ký cô vừa mở ra, thật lâu chưa lật sang trang mới:
【…… Bên tai thường nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy gọi họ tên tôi, mơ hồ không rõ ràng lắm, gần giống như thở phà vào gáy.
Mắt nhìn về phía tấm rèm mỏng ban công bị gió thổi bay hiện ra bóng hình cô ấy.
Cô ấy núp sau tấm rèm, ánh sáng và bóng tối chiếu vào bắp chân trắng nõn như ngó sen.
Tôi đứng dậy mở tấm rèm ra nhưng không thấy gì cả, đó chỉ là trò lừa lọc của ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau.
Tôi ép mình nằm xuống giường, nhắm mắt lại, lại nghe thấy cô ấy khóc liên hồi, tiếng khóc giống như một con chim non yếu ớt.
Hóa ra là tôi đã cắn đùi cô ấy đến mức bầm tím, cô ấy đau nên bật khóc.
Báng bổ là căn bệnh h@m muốn, càng bẩn thỉu, hèn hạ thì càng thỏa mãn.
Khi tỉnh dậy, lòng bàn tay tôi vẩn đục, tiếng thì thầm của cô ấy ngày này qua ngày nọ cứ lọt vào tai tôi, tôi không thể nghe thấy cô ấy đang ngâm nga những gì, cũng không thể phân biệt được đâu là mơ.
Tôi tham lam muốn cắn một miếng vào củ sen trắng tươi nên lại quay về giường.
Trong phòng nơi nào cũng có cô ấy, nhưng lại chẳng tìm thấy cô ấy ở đâu cả.】
“……”
Trong cuốn nhật ký đều về “cô ấy”, những dòng chữ tối nghĩa khiến Thịnh Tuệ đọc khá khó khăn, đồng thời cô cũng ngạc nhiên với sự bình tĩnh của mình ——
Rõ ràng mới nửa tháng trước, ngay cả khi lật sang trang mới thì tay cô cũng run lẩy bẩy.
Chẳng bao lâu, cô đã tìm thấy đoạn nhắc đến cái gọi là di chúc mà Lương Hủ Bách đã đề cập: 【Gặp Lương tái khám, đồng thời hoàn thành nhân chứng; di chúc được đặt ở tầng dưới của két sắt, mật khẩu là sinh nhật của cô ấy, 0314】
Trước con số 0314 là một dấu “,” tròn xoe.
Chắc là anh định ngừng bút sau chữ “ấy*” nhưng lại sợ sau này sẽ quên nên mới thêm dãy số vào.
(*)
Bản gốc là chữ “ngày” nhưng mình tự đổi để phù hợp với câu bên trên nhé.
Thịnh Tuệ ngay lập tức nhớ đến chiếc két sắt nằm ở tầng dưới cùng trong căn thư phòng kín như bưng ở nhà.
Sổ nhật ký có quá nhiều nội dung nên không thể đọc xong ngay, mang về nhà cũng không tiện, nên Thịnh Tuệ đặt cuốn nhật ký ở ngăn kéo dưới cùng bên cạnh, sau đó cẩn thận khóa ngăn kéo lại bằng chìa khóa.
Cố kìm nén ý muốn về nhà mở két sắt, cô cất chìa khóa rồi đứng dậy lấy đồ dùng dạy học chuẩn bị quay lại lớp.
Gần tan học, Thịnh Tuệ nhận được tin nhắn của mẹ Chu Dập – Lâm Hề.
[Lâm Hề: Hôm nay tôi tới đón Chu Dập, xe chỉ có thể dừng ở bên đường, đối diện với trường học.
Tôi không tiện xuống xe.
Có thể làm phiền cô giáo Thịnh đưa bé qua đây giúp tôi không?]
Thịnh Tuệ trả lời “Được”.
Vì vậy lúc 4 giờ rưỡi tan học, Thịnh Tuệ cố ý tiễn các học sinh khác về trước, sau đó kiếm cớ nói đồng nghiệp cùng lớp – Tề Duyệt về phòng giảng dạy trước mình rồi đích thân đưa Chu Dập đi đến chiếc BMW màu xanh ở bên kia đường đối diện với trường học.
Mãi cho đến khi Thịnh Tuệ đến gần, Diệp Hề đeo kính râm mới ấn cửa kính xe xuống, cẩn thận nhìn xung quanh vài giây rồi mới cong đôi môi đỏ mọng lên chào: “Hiếm khi đoàn làm phim được nghỉ, tôi mới tự mình đến đón Dập Dập.”
(*)
Diệp Hề là nghệ danh của Lâm Hề (Lâm nghĩa là rừng cây, còn Diệp là lá cây).
Nói xong, cô ta lại nhìn đông nhìn tây để xác định xung quanh không có ai, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mời Thịnh Tuệ lên xe.
“Là bệnh nghề nghiệp ấy mà, xin lỗi cô nhé.
Cô giáo Thịnh Tuệ có cần tôi chở cô đi một đoạn không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Thịnh Tuệ lịch sự nói cảm ơn, thấy cô ta cứ luôn nơm nớp lo sợ, không khỏi hỏi: “Tôi nhớ cô Diệp là một diễn viên phái thực lực, không phải ngôi sao nổi tiếng, thế mà cũng kiêng kỵ chuyện kết hôn sinh con sao?”
Diệp Hề bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt một chút, sau đó tháo kính râm xuống, bất đắc dĩ cười: “Nếu Dập Dập không mắc chứng tự kỷ thì quả thực không phải kiêng kỵ.”
Thịnh Tuệ đã hiểu.
Đối với người bình thường mà nói, thừa nhận một đứa trẻ có khuyết tật về mặt phát triển đối với một số ít người đã là điều khó khăn.
Huống hồ Diệp Hề còn là người của công chúng, mỗi lời nói hay việc làm của Diệp Hề đều sẽ bị mọi người bàn tán, cảm giác xấu hổ sẽ nhân lên gấp bội.
Trước khi rời đi, Diệp Hề nói với Thịnh Tuệ: “Có lẽ tôi không phải là một người mẹ đủ tư cách, nhưng sự thật là, so với lo lắng cho bệnh tình của Chu Dập thì tôi sợ hãi những cái chỉ trỏ của những người xung quanh hơn.”
Không biết vì sao, Thịnh Tuệ nghe xong câu này liền nhớ tới những lời Lương Hủ Bách đã nói lúc trưa.
“—— Cô là bạn đời của cậu ấy, còn phải chịu đựng thành kiến và sự hiểu lầm từ xã hội.”
–
“…… Mẹ nó, tôi biết ngay con đàn bà này không chịu ngoan ngoãn giao ra tiền mà.
Trước kia đã biết bà ta là cái loại thấy tiền thì sáng cả mắt, đã nhiều năm như vậy mà vẫn là cái thứ kỹ nữ hám giàu.”
Nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ vốn lẽ ra phải về nhà lại xuất hiện trong phòng bệnh, mặt cô không cảm xúc nhìn Thịnh Điền đang nằm trên giường không ngừng chửi rủa.
Sau khi tiễn Diệp Hề đi, cô nhận được cuộc gọi từ hộ lý, nói rằng ngày hôm qua và chiều nay Thịnh Điền vào phòng vệ sinh gọi điện thoại, sau đó ông ta nổi trận lôi đình, chiều nay còn ồn ào đòi phải xuất viện.
Hộ lý chỉ có thể giữ ông ta lại, dưới sự kiến nghị mạnh mẽ của y tá bệnh viện, Thịnh Tuệ đã được gọi đến.
Ông ta không dám hung hắng với đứa con gái dùng để dưỡng già, gã đàn ông nằm trên giường bệnh mắng vợ cũ không hề nhẹ nhàng, Thịnh Tuệ không khỏi nghĩ đến Thịnh Điền hơn mười năm trước cũng giống như thế, mở mồm là phun ra những lời tục tĩu.
Chắc Chu Thời Dư cũng chẳng thể ngờ được, đã có luật sư có toàn quyền xử lý sự việc mà Thịnh Điền lại ngu ngốc rút dây động rừng lén tìm Tuyết Mai.
Trong điện thoại, ông ta uy hiếp bà ấy phải để lại tiền cho Thịnh Tuệ, nếu không sẽ cho cả nhà bà ấy biết tay.
Thịnh Tuệ đoán chắc là nhân lúc cô không chú ý, Thịnh Điền lén liếc qua di động của cô nên mới lấy được số điện thoại này.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để truy cứu chuyện đó.
“Y tá nói với con vết thương của ba đang dần hồi phục, đến chiều nay suýt chút nữa thì lại nứt ra, nếu nghiêm trọng có thể bị nhiễm trùng.”
Cuối cùng, chờ Thịnh Điền mắng xong, Thịnh Tuệ mặt không biểu cảm đứng bên giường lạnh lùng nói: “Nếu ba không muốn sống thì ngay từ đầu đừng lãng phí tiền.”
“……”
Trước mặt con gái mình, Thịnh Điền vốn có bản tính bắt nạt kẻ yếu ngay lập tức lúng túng, hục hặc nói: “Con nên nghe kỹ chút, mụ điên đó trong điện thoại nói như thế nào, bả chẳng những không chịu trả một xu mà lại còn mắng ba là đồ trơ trẽn vô liêm sỉ —— Còn bà ta thì là một kẻ điên, đồ bệnh tâm thần đáng chết!”
Trước kia Thịnh Tuệ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, khi nghe đến ba chữ “bệnh tâm thần” khiến thái dương cô giật nảy lên.
Cô quay người lại, dừng bước và nghiến răng nói:
“Bệnh tâm thần thì sao? Ba nghĩ ba là người tốt à?”
Thịnh Điền chưa từng bị con gái mắng nên kinh ngạc đến mức không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết ngẩn ra.
Thịnh Tuệ giống như một con mèo bị giẫm đuôi, lông mao dựng khắp người, cô cũng không để ý cửa phòng bệnh phía sau đã bị đẩy ra: “Ở chỗ này đừng có ra vẻ ta đây làm bộ làm tịch, nếu thật sự nghĩ cho con, sau khi trả nợ thì hãy cút khỏi con càng xa càng tốt ——”
“Chuyện gì thế?”
Một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng cô, Thịnh Tuệ quay đầu lại nhìn thấy Chu Thời Dư, còn người hộ lý mà anh thuê ở phía sau đang cúi đầu cung kính chào.
Chu Thời Dư đến giống như một loại thuốc an thần đặc biệt, khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng trong giây lát.
Thịnh Điền có vô số lời muốn nói bỗng sắc mặt trắng bệch, nằm xuống nhắm mắt lại.
Còn Thịnh Tuệ cũng mím môi lắc đầu, cô không trút hết sự bất mãn của mình ra mà nối gót theo Chu Thời Dư rời khỏi phòng bệnh.
“Thịnh Điền lén tìm mẹ em, nhất quyết bắt bà ấy phải chia phần tiền phá dỡ.
Hai người họ cãi nhau qua điện thoại.”
Bên ngoài phòng bệnh có người qua kẻ lại, Thịnh Tuệ biết hộ lý nhất định đã thông báo cho Chu Thời Dư nên chỉ đơn giản giải thích toàn bộ câu chuyện bằng hai câu: “… Sự việc chính là như vậy.”
“Không sao, anh sẽ xử lý.” Chu Thời Dư đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, ở trong hành lang ồn ào anh thấp giọng ấm áp như cũ:
“Vậy còn em, vừa nãy em tức giận là vì chuyện gì?”
Với tính cách của Thịnh Tuệ, cho dù Thịnh Điền mắng người hay lén trốn đi thì cô sẽ không nói nặng lời như “Cút”.
Thịnh Tuệ nghe anh hỏi, mấy lần mở miệng nhưng lời nói ra đến môi thì lại không thể thốt thành lời.
—— Bởi vì ông ta nói bệnh tâm thần là đồ đáng chết.
Đang lúc cô im không biết nói gì thì điện thoại trong túi rung lên giây lát giúp xua đi sự lúng túng.
Thịnh Tuệ nhìn tên mẹ trên màn hình, trong lòng mệt mỏi không khỏi thở dài một hơi.
Quả nhiên, ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói tức giận bực bội của Vu Tuyết Mai vang lên trong ống nghe:
“Mẹ nên để con nhìn cái vẻ mặt của ba con! Ông ta lấy đâu ra mặt mũi mà dám đòi tiền của mẹ? Còn nói là cho con nữa chứ? Trước đây mẹ gửi cho ông ta bao nhiêu tiền, ông ta có tiêu đồng nào cho con không?!”
“Con nói cho ổng biết, nếu ổng thực sự cảm thấy áy náy thì lấy phần tiền của ông ta mà chia cho con, đừng có mơ đến việc lừa gạt mẹ thêm một xu nào nữa!”
Một Thịnh Điền đã đủ để làm Thịnh Tuệ bực bội, lại có thêm một Vu Tuyết Mai khiến cô hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: “Con không phải người truyền lời, mẹ tự đi mà nói.”
Đối mặt với mẹ, cô không gọi dạ bảo vâng nữa.
Cô nhìn vào đôi mắt đen điềm tĩnh sau cặp kính của Chu Thời Dư, rào trước đối phương bằng một câu: “Hóa ra mẹ cũng biết năm đó Thịnh Điền không tiêu cho con xu nào.”
“……”
Thấy đầu bên kia á khẩu không nói nên lời, Thịnh Tuệ định cúp máy: “Không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”
“Chờ chút đã!”
Vu Tuyết Mai lập tức lớn tiếng ngăn cô lại.
Sau khi xác nhận Thịnh Tuệ vẫn chưa cúp máy, bà ta im lặng vài giây rồi đột nhiên hạ giọng: “Hôm đó mẹ đang xem điện thoại của Hứa Ngôn Trạch, vô tình nhìn thấy trong album ảnh của nó có một tấm con đến khoa tâm thần.
Có chuyện gì vậy?”
Bốn phía ồn ào, Thịnh Tuệ không biết Chu Thời Dư luôn im lặng bên cạnh mình có nghe thấy hay không, cô nói ậm ờ: “Mẹ nhìn nhầm rồi.”
“Nhìn nhầm chuyện gì?”
“Ảnh rành rành thế này, cả người con như dán vào cửa văn phòng của bác sĩ.” Nghe cô ngụy biện, mẹ cô ngay lập tức cao giọng hỏi: “Rốt cuộc con bị sao vậy? Tại sao tự dưng lại nói dối? Con bị bệnh tâm thần à?”
Nghe chất vấn ba câu liền, Thịnh Tuệ càng thêm tức giận, cô không kiên nhẫn chỉ nói đúng một câu: “Không có, mẹ nghĩ nhiều rồi” rồi thẳng tay cúp máy luôn.
Đinh ninh người đàn ông bên cạnh không nghe thấy, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư đang cúi đầu chăm chú vào nội dung điện thoại, màn hình trắng lạnh phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ngay lúc Thịnh Tuệ đang định thở phào nhẹ nhõm thì hiếm khi thấy Chu Thời Dư cau mày.
Có chuyện gì mà ngay cả Chu Thời Dư cũng cảm thấy khó giải quyết?
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Là chuyện của công ty à?”
Chu Thời Dư thoát khỏi app tin tức, vẻ mặt lạnh lùng gọi điện thoại, trước khi kết nối cuộc gọi, anh thấp giọng giải thích:
“Buổi chiều Diệp Hề đi đón Chu Dập, bị truyền thông chụp ảnh vạch trần rồi!”
------oOo------