4
Trên đường đến bệnh viện, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi bắt đầu hối hận vì đã quen biết Dương Thanh Thanh chỉ vì sự tò mò và kích thích, nếu như không có chuyện đó, có lẽ tôi đã tốt nghiệp và kết hôn với Tống Thính Linh, chúng tôi sẽ có một đứa con dễ thương, và tôi sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nếu không có những chuyện này, cuộc đời tôi chắc chắn sẽ rất suôn sẻ, không thể phủ nhận, tất cả đều do tôi tự chuốc lấy.
Trong xe taxi, tôi chắp tay lại, trong lòng thầm cầu nguyện không biết bao nhiêu lần.
Nếu như tôi còn thời gian, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Tống Thính Linh, dùng thời gian còn lại để bù đắp cho những năm qua.
Khi đến bệnh viện, bất giác tôi đã rơi lệ đầy mặt.
Tài xế đưa cho tôi một tờ khăn giấy, nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng bỏ cuộc.
Khi tôi đang cầm giấy xác nhận chẩn đoán ở hành lang bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Tống Thính Linh.
Lúc này đã là hoàng hôn, tôi đứng bên cửa sổ bệnh viện, nhìn ánh sáng hoàng hôn dần nhạt, từ đỏ tím chuyển sang đỏ đậm.
“Em và con đều bình an vô sự, bây giờ anh yên tâm rồi chứ.”
Giọng nói vui mừng của Tống Thính Linh qua điện thoại nghe thật chói tai, ngực tôi cảm thấy khó chịu, hơi nước trước mắt mờ mịt, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Nhưng tôi sắp chết.
Tôi sắp chết rồi…
Càng nghĩ, nước mắt càng trào ra.
Thời gian trước đây của tôi quá dư dả, vì vậy tôi luôn nghĩ rằng lãng phí một chút cũng không sao, thế nên từ khi tốt nghiệp cấp ba, tôi rất ít khi dành thời gian cho Tống Thính Linh. Tôi luôn nghĩ rằng sau này chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, nên không vội, không vội...
“Sao anh không nói gì vậy?” Tống Thính Linh hỏi: “Sao hôm nay em thấy anh là lạ? Có phải anh sắp lên máy bay rồi không?”
Giọng tôi hơi khàn: “Không kịp chuyến bay rồi.”
Tống Thính Linh thất vọng ồ lên một tiếng: “Vậy thì phải muộn một chút mới gặp được anh rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài: “Tống Thính Linh, trời hôm nay màu hồng.”
Nghe vậy, trong điện thoại truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tống Thính Linh: “Anh còn nhớ không, hồi học cấp ba tiết tự học buổi tối trời cũng màu hồng như vậy.”
“Nhớ chứ.”
Tất nhiên là tôi nhớ.
Sao có thể không nhớ được.
Chính là vào tiết tự học buổi tối ở cấp ba, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tôi quay đầu lại thích em, người con gái đang chụp ảnh selfie với bầu trời hồng phía sau.
“Anh có nhớ hồi đó anh mặt dày lắm không, em càng mắng anh, anh càng bám lấy em.”
Nhắc đến hiện tại, tất cả những gì đã xảy ra trước đây dường như chỉ như là ngày hôm qua, thậm chí ngày nào mặc áo gì tôi cũng nhớ rõ.
Trước đây Tống Thính Linh rất ghét tôi, thường nói tôi là người quá giả tạo, tôi nghĩ nếu không phải tôi mặt dày thì Tống Thính Linh thật sự đã trở thành ánh trăng sáng xa xôi không thể chạm tới rồi.
Lúc đó, khi theo đuổi được em, tôi vui mừng không biết bao nhiêu, có lẽ lúc đó tôi cũng không thể nghĩ rằng sau này mình sẽ ngoại tình.
Làm sao có thể đi đến ngày hôm nay chứ?
Phải chăng lời thề trước đây của tôi với Tống Thính Linh rằng ngoại tình sẽ chết không được tử tế đã ứng nghiệm rồi.
Hóa ra tất cả đều là báo ứng.
Đáng thương cho Tống Thính Linh không hề biết tôi thực sự là người như thế nào.
Đôi khi tôi thật sự nghĩ rằng hành động tin tưởng quá mức của em ấy thật ngây thơ đáng thương, đối với ai cũng không đề phòng, nếu tôi chết rồi, em ấy bị người khác lừa thì phải làm sao đây.
Thôi, bỏ đi, Tống Thính Linh ngốc nghếch, người ngốc có phúc của người ngốc, sau khi tôi chết, em ấy nhất định sẽ hạnh phúc.
Cũng đúng, cả đời này, người duy nhất có lỗi với em chính là tôi.
Một người tốt như em ấy, còn ai có thể làm tổn thương em nữa chứ?
Tôi không dám nói cho em biết những chuyện trước đây, lòng ích kỷ của tôi quá lớn, mọi người đều biết tôi ngoại tình, tôi chỉ muốn giữ lại một khoảng trong sạch trong mắt Tống Thính Linh, dù sao trong mắt em, tôi thực sự là một người vô cùng tốt.
“Ngày mai anh sẽ về.” Tôi tiếp tục nói: “Sau này sẽ không bao giờ rời xa em một bước nào nữa, chúng ta sẽ luôn bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau... cho đến chết.”
“Phì phì phì.” Giọng Tống Thính Linh cao lên vài bậc: “Anh nói gì mà xui xẻo thế, chúng ta phải sống đến đầu bạc răng long!”
Tôi im lặng một lúc, không nói gì: “Ngày mai gặp.”