3
Tôi rời đi lúc Dương Thanh Thanh còn chưa tỉnh, tối hôm qua thừa dịp rảnh rỗi tôi đã mua vé máy bay đi Thanh Nham.
Nếu đã định cắt đứt sạch sẽ thì không thể dây dưa dài dòng.
Ngay khi bước ra khỏi phòng, tôi đã xóa tất cả các phương thức liên lạc của Dương Thanh Thanh.
Từ khi Tống Thính Linh mang thai, tôi đã nghĩ đến việc an phận thủ thường kết hôn với em ấy.
Tôi không có tình cảm gì với Dương Thanh Thanh, thậm chí lúc rời đi tôi cũng không quay đầu nhìn cô ta lấy một lần.
Từ khách sạn đến sân bay, từng khoảnh khắc tôi đều mơ tưởng về cuộc sống sau hôn nhân với Tống Thính Linh.
Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ Dương Thanh Thanh không biết đã tỉnh dậy từ khi nào và lén lút theo tôi đến đây.
Khi tôi nhìn thấy, sự khó chịu trên khuôn mặt tôi càng rõ rệt, chưa kịp nói gì, Dương Thanh Thanh đã nhìn tôi cười quái lạ.
“Anh thật sự nghĩ rằng mình có thể trốn thoát sao?”
Tôi nhíu mày, không hiểu ý cô ta.
Cho đến khi cô ta lên tiếng, tôi mới cảm thấy toàn thân run rẩy hoàn hồn.
“Trình Duyên, chào mừng anh đến với thế giới của bệnh AIDS.”
Trong đầu tôi nổ vang, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sắc mặt tôi lúc này chắc chắn đã trắng bệch, cơ thể tôi khẽ run, toàn bộ máu trong người dần dần lạnh đi.
Tôi gần như không đứng vững, tựa vào vali bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo bò dần lên sống lưng, tôi chìm vào nỗi sợ hãi tột cùng.
Dương Thanh Thanh đứng đối diện tôi, khoanh tay nhìn từng biểu cảm của tôi, cô ta như đang tận hưởng nỗi đau khổ của tôi.
Âm thanh xung quanh bỗng chốc như bị phủ lên bởi một lớp giấy mỏng, tôi biết họ đang nói chuyện, nhưng tôi không nghe rõ một chữ nào.
Tôi không màng bận tâm đến Dương Thanh Thanh hay xả giận gì đó, lúc này toàn bộ tâm trí của tôi chỉ muốn gọi điện cho Tống Thính Linh.
Điện thoại ở ngay trong túi quần, nhưng dường như bị cách trở bởi nhiều lớp, tôi phải rất cố gắng mới lấy ra được, run rẩy gọi đi.
Dương Thanh Thanh nhướng mày: “Mắc bệnh AIDS mà còn không chịu buông tha cho chị ấy sao?”
Tôi dường như không nghe thấy, toàn bộ thần kinh của tôi đều tập trung vào cuộc gọi này.
Tôi phải liên lạc với em ấy ngay.
Sân bay đầy người qua lại, nhiều người đi qua nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, như một kẻ mất trí.
“Sao thế?”
Đầu dây bên kia, giọng Tống Thính Linh bình thường không thể bình thường hơn, môi tôi run run, tim đập dữ dội, rõ ràng một tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ kết hôn...
Tôi cố nén cảm xúc nghẹn ngào, gấp rút: “Tống Thính Linh, bây giờ em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”
Tống Thính Linh ngẩn ra hai giây, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu: “Sao thế? Vài ngày trước em vừa kiểm tra mà…”
Em ấy suy nghĩ một lúc, dường như hiểu ra và cười: “Anh lo lắng cho sức khỏe của con à, yên tâm đi, con đang phát triển khỏe mạnh mà!”
“Anh bảo em đi kiểm tra sức khỏe!”
Bởi vì tiếng hét của tôi mà những tiếng ồn xung quanh đột nhiên im bặt, mọi người đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía tôi.
Dương Thanh Thanh đứng đó từ trên cao nhìn xuống tôi, không nói một lời.
Tống Thính Linh vốn hay nghĩ ngợi lung tung, im lặng một lúc, dò hỏi: “Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Dương Thanh Thanh nhếch khóe môi, cũng chờ câu trả lời của tôi.
Trước giờ tôi chưa từng nhận ra mình đã vô tình xây dựng hình ảnh một người luôn chung thủy trước mặt Tống Thính Linh, cho đến khi phải thú nhận, tôi mới nhận ra toàn bộ sự bẩn thỉu của mình, có lẽ đến chết tôi cũng không để cho Tống Thính Linh biết tôi là người như thế nào.
Sau một khoảng im lặng dài, tôi trầm ngâm, cố bịa chuyện: “Đêm qua anh mơ thấy con không khỏe, em đi kiểm tra đi, anh lo lắm.”
Ánh mắt Dương Thanh Thanh nhìn tôi hơi khựng lại, sau đó bật cười.
Tôi cố ý tránh xa một chút, dùng ánh mắt cảnh báo.
Dương Thanh Thanh nghiêng đầu, cười nhạo.
Tống Thính Linh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Anh làm em sợ đấy, em cứ tưởng có chuyện gì. Anh lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm đến con, không ngờ lại lo lắng đến thế, được rồi, ngày mai em sẽ đi kiểm tra nhé?”
“Đi ngay hôm nay.”
Em ấy cười một tiếng: “Được, được, được.”
Cúp điện thoại, tôi mới từ từ đứng dậy, đôi mắt đen vô hồn: “Cô biết cố tình truyền bệnh AIDS là phạm pháp không?”
“Không sao cả, dù sao cũng sắp chết rồi.” Dương Thanh Thanh cúi xuống, ánh mắt vẫn vô hại như thường ngày: “Trước khi chết kéo anh theo cũng không tệ.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Dương Thanh Thanh, tôi đã làm gì có lỗi với cô sao? Ngay từ đầu cô đã biết tôi và Tống Thính Linh bên nhau, trong suốt thời gian qua, tôi đã cố gắng đối xử tốt nhất với cô, cô muốn gì tôi cũng cho cô, tại sao cô lại muốn kéo tôi chết cùng?”
Dương Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, ừ một tiếng: “Cũng không có lý do gì, chỉ cảm thấy kéo anh chết cùng sẽ là một việc tốt.”
Tôi khiếp sợ nhìn cô ta, không thể tưởng tượng được người phụ nữ này đêm qua còn quấn quýt bên tai tôi nói yêu tôi, nói không muốn rời xa tôi, ôm chặt không buông, thậm chí lúc đó tôi còn nghĩ cô ta thực sự có tình cảm với tôi.
Cho nên đêm qua, ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã có ý định kéo tôi chết cùng!
Tim tôi thắt lại, nắm chặt cổ áo Dương Thanh Thanh: “Cơ thể cô bẩn là do chính cô gây ra, cô muốn trả thù thì tìm người lây cho cô, đánh hắn, giết hắn không liên quan gì đến tôi, tại sao cô lại hại tôi?! Một tháng nữa tôi sẽ kết hôn với Tống Thính Linh, tôi chết rồi em ấy sẽ ra sao! Con tôi sẽ ra sao?! Tại sao cô lại muốn hủy hoại tôi?!”
Tôi càng tức giận, Dương Thanh Thanh cười càng vui vẻ, như một kẻ điên loạn trước khi chết, cô ta không nghe lọt bất cứ điều gì, chỉ có mục đích kéo tôi chết cùng.
Mắt tôi đỏ bừng, hận không thể giết chết cô ta ngay lúc này.
Tôi đã vì một kẻ điên như thế mà phá hoại sáu năm của tôi và Tống Thính Linh, lãng phí sáu năm của chúng tôi!
Tôi chán nản ngồi bệt xuống đất, từ lo lắng cho Tống Thính Linh gặp chuyện không may đột nhiên chuyển sang lo sợ cho chính mình, tôi sợ chết, sợ đến mức toàn thân run rẩy, thở dốc không thành tiếng.
Tôi chống vào mặt đất, bước đi lảo đảo.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, hung tợn nhìn chằm chằm cô ta: “Chúc cô sống sót đến khi ra khỏi nhà tù.”