Trà Non

Chương 2


4 tháng


(P02/05)

Cuộc trò chuyện đêm đó cũng chẳng vui vẻ gì cho kham.

Tôi và Trình Tự nói chuyện ở phòng khách, còn Đường Thời Dư vẫn ở trong phòng ngủ.

Bởi vì tôi không muốn ngồi trên chiếc giường mà bọn họ từng lăn qua.

Trình Tự khuyên ngăn tôi đủ điều: “Anh cũng đâu thiếu tiền, đưa em nhiều thêm tí nữa là được rồi chứ gì? Bố mẹ em cũng mua cho em một căn nhà rồi, còn phải cò kè căn này nữa sao?”

Tôi thèm tí tiền này của anh ta sao?

Công tôi mua sắm, trang trí nhà cửa, đến cả cái rèm cửa cũng phải chạy đi chạy lại mười mấy cửa hàng mới mua được.

Bây giờ lại phải dâng lên cho một đứa bạn gái cũ không biết nhục này sao, dựa vào cái gì chứ?

Nói rõ ràng chút đi, căn nhà này là tài sản của tôi, sao tôi phải đưa cho anh ta chứ?

Xoá đói giảm nghèo à?

“Vì tôi thích căn nhà này.”

Thấy tôi mãi không nhả ra, Trình Tự cũng tức rồi: “Cô cứ bám lấy thế này có gì hay chứ, tôi không thích cô, cô nghe có hiểu không vậy?”

Tôi ngạc nhiên quá đi mất. Anh ta nói như thể tôi thích anh ta nhiều lắm ấy.

Lẽ nào anh ta nghĩ tôi cứ mãi không buông thế này là do muốn níu kéo anh ta ư.

Dù sao thì tôi và Trình Tự cũng chưa đăng kí kết hôn, cũng không có việc gì sâu xa hơn.

Lúc này anh ta chắc hẳn rất nóng lòng muốn cưới Đường Thời Dư về, ngược lại thì tôi lại là người thong dong nhất.

Tôi cười nói: “Trên sổ đỏ viết tên của hai chúng ta, một là anh cầm tiền rồi gạch tên đi, hai là cứ day dưa mãi thế này thôi.”

Cửa phòng ngủ bỗng mở ra, Đường Thời Dư điềm nhiên bước ra níu lấy tay của Trình Tự đưa qua đưa lại, bình tĩnh nói: “Anh đừng chấp nhặt với mấy đứa thiếu hiểu biết nữa, em cũng có nhà mà, anh về nhà của em cũng được.”

À, nhà mà Đường Thời Dư nói, là nhà thuê.

Chắc cũng chỉ có mấy cô gái tầm tuổi như cô ta mới thấy tự hào vì được đàn ông yêu thích thôi.

Tình yêu đích thực vô giá?

Nhưng thật ra thì, cô ta không biết rằng sự yêu thích đó đối mặt với hiện thực cũng chẳng là gì hết.

Trình Tự dắt Đường Thời Dư đá cửa đi mất rồi.

Đến tối, tôi nhận được điện thoại của mẹ Trình Tự: “ Tiểu Từ à, cháu với Trình Tự vừa cãi nhau phải không?”

“Vâng dì ạ, cháu định kết thúc với anh ấy, tiền chú dì đưa để mua nhà cháu sẽ chuyển lại sau ạ, Trình Tự chỉ cần làm thủ tục sang nhượng cho cháu là được ạ.”

“Ít nhất cháu cũng phải nói cho dì biết lý do chứ.”

“Dì vẫn nên hỏi anh ấy thì hơn ạ.”

Dì Trình lập tức cúp máy, tôi lại quay sang bàn bạc với bố mẹ về chuyện trả lại tiền.

Trình Tự cũng “dũng cảm” thật. Anh ta thật sự chuyển về ở với Đường Thời Dư luôn rồi.

Thật ra cũng chẳng chuyển đi xa lắm, vẫn ở cùng khu này.

Lúc tôi tan làm về nhà còn gặp 2 người bọn họ tay nắm tay cùng dắt chó đi dạo nữa. Con chó đó còn ghê gớm phết, cứ thích sủa tôi.

Đường Thời Dư móc mỉa cười cười nói: “Ui đến con chó bé xíu thế này còn biết phân biệt phải trái đó.”

Ngày hôm sau tôi đến khiếu nại với bên quản lý toà nhà luôn.

Họ tìm Đường Thời Dư, nói với cô ta: “Cảm phiền cô lần sau quản lí chó cho tốt, để nó doạ 1 chủ nhà khác thì họ cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu”

Đường Thời Dư không vui, tag thẳng tên tôi trong nhóm cư dân: “Nhát gan như thế cũng dám ra đường à, cô có thể bảo tất cả chó trên thế giới này tránh đường cho cô đi không?”

Đại khái là bảo tôi ngang ngược.

Ý đồ muốn xúi giục mấy người yêu chó chửi tôi.

Quả nhiên phía dưới có người rep lại ngay: “Phải rồi cô gái ạ, cô sợ chó thì cố gắng tránh đi một tí, tôn trọng lẫn nhau mà”

“Đúng đó, chúng nó đều có xích cả rồi, có làm gì đến cô đâu?”

Hàng xóm đối diện đột nhiên lên nói hộ tôi: “Nhưng chó nhà cô kia có đeo xích đâu. Lần trước con trai nhà tôi cũng bị doạ. Thật là có ý thức quá cơ!”

Nhóm chat im lặng giây lát, mấy người vừa rồi mắng tôi liền tag ngược lại Đường Thời Dư hỏi: “Cô cho chó ra ngoài không đeo xích sao?”

“Làm xấu mặt người nuôi chó bọn tôi ư.”

Trình Tự lên tiếng rồi: “Xin lỗi mọi người, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”

Nhưng anh ta quên đổi biệt hiệu rồi, anh ta với tôi vẫn là chủ nhà của căn 102.

Trưởng nhóm khó hiểu hỏi: “Anh Trình rốt cuộc đang ở phòng nào thế, không ở 102 nữa hả?”

Tín hiệu bên tôi bị chậm, 1 phút sau mới gửi được bằng chứng Đường Thời Dư dắt cho ra ngoài không xích.

Thế là video xuất hiện ngay dưới câu hỏi của trưởng nhóm.

Trong video chó của cô ta sủa loạn liên hồi, còn Đường Thời Dư muốn khiêu khích tôi nên kéo lấy cà vạt của Trình Tự trắng trợn hôn anh ta.

Một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy nhóm chat.

Đột nhiên có người hỏi: “Tôi… nhớ là… ở phòng 102 là một đôi vợ chồng mới kết hôn mà. Chuyện gì thế này?”

Trình Tự nhắn tin riêng cho tôi: “Cô thu hồi lại được không?”

Tôi không trả lời anh ta, nhưng khi quay lại thì nhóm chat đã bùng nổ rồi.

“Không phải chứ, chồng ngoại tình với người khác? Còn trắng trợn như vậy sao? Muốn khiêu khích hả?”

“Mấy đứa phá hoại gia đình nhà người khác đều không biết xấu hổ vậy hả?”

“Đến con chó nuôi cũng bắt nạt người ta nữa”

“Gớm quá luôn ấy.”

Hàng xóm tận mắt chứng kiến sự việc hôm đó hăng hái lắm rồi. Gửi hẳn voice chat vào nhóm.

“Ôi dào, tôi thấy đây này, hôm đó đứa không biết nhục này còn đâm vào xe cưới của người ta. Đâm xong chú rể còn xuống xe luôn. Chắc chắn là cướp hôn rồi.”

“Mọi người nuôi chó đều biết nhỉ, chó nhiệt tình với người như thế nhất định là người quen. Chủ nhà 102 ơi, cô điều tra kĩ càng xem sao.”

Đường Thời Dư nãy giờ giả chết không chịu nổi nữa, ngoi lên nói: “Tôi và anh ấy quen nhau trước đó rồi, trước cả khi anh ấy quen cô dâu nữa.”

Hàng xóm hỏi: “Vậy hai người lừa người ta kết hôn hả?”

Có người gửi lên video ngày kết hôn hôm đó, quay từ phía sau xe hoa.

Hai video lần lượt được tung lên, Đường Thời Dư cũng xem như là bị người ta moi móc sạch sẽ rồi.

Cả nhóm chat hào hứng vô cùng, tin nhắn liên tục tới kêu ting ting.

Chủ nhà của Đường Thời Dư lên tiếng rồi: “Cô quen người ta trước không có nghĩa là cô được phép phá hoại hạnh phúc của người ta. Tiểu Đường, tháng sau cô chuyển đi đi.”

“Đúng đó, con người bây giờ đều không biết giới hạn như thế sao”

“Không biết xấu hổ.”

Ở dưới một đống người spam: Đồng ý.

Nhà ở đây có vị trí rất tốt, căn bản không cần lo lắng về vấn đề thuê. Tôi có quen chủ nhà của Đường Thời Dư, lúc trước còn từng ăn một bữa cơm cùng nhau.

Cô ấy nhắn tin riêng cho tôi: “Lúc đó tôi thấy cô gái kia nhỏ bé yếu đuối kiếm sống cũng vất vả, còn thu tiền thuê không nhiều, không ngờ rằng lại là một đứa tiểu tam ghê gớm như vậy.”

Đến lúc tôi về lại nhóm chat đã thấy Đường Thời Dư bị kick ra ngoài rồi.
Một lúc sau Trình Tự cũng tự thoát nhóm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play