Lúc này Tiêu Phượng cũng đi vào, nhẹ giọng nói: “Tiêu Suất, bên trên đã đồng ý với yêu cầu của ngài."

"Lễ nhậm chức đã hủy bỏ."

"Nhưng mà... “

“Để ghi nhận những chiến công của anh trong những năm qua, bên trên đã nhất trí phong anh làm thống đốc ba tỉnh Giang Nam, Giang Bắc, Tô Châu và Hàng Châu, nắm quyền cai quản phía đông.”

Tiêu Tử Ninh cau mày.

Tiêu Phượnng nhìn ra tâm tư của anh, nói: "Yên tâm, thống đốc tuy rằng có quyền lực nhưng cũng không cần phải phụ trách chính sự."

"Chế độ vốn có của ba tỉnh này cũng sẽ không thay đổi."

Tiêu Tử Ninh gật đầu.

"Ngày mai Long Đô sẽ nói cho toàn dân biết chuyện này."

"Nói với họ, đừng quá phách lối, tiết lộ danh tính của tôi ra." Tiêu Tữ Ninh khoát tay.

"Vâng”"

Anh cũng biết, làm thống đốc ba tỉnh, chẳng là chỉ là hình thức cho có mà thôi.

Mặc dù trong một trăm năm qua, anh là người duy nhất được cai quản ba tỉnh.

Tuy nhiên, vẫn không nên quá phách lối!

Bạch Tích Ngưng rất nhanh đã quay lại, vẻ mặt hấp tấp nói: "Trong nhà có chuyện gấp phải giải quyết, trước tiên anh cứ ở đây chăm sóc cho hai con đi"

"Được rồi, em đi đường cẩn thận, Tiêu Phương, tiễn phu

nhân đi đi." Nghe được hai chữ phu nhân, mặt Bạch Tích Ngưng đỏ cả lên, nhưng cũng không có mở miệng phản bát.

Bạch gia.

Nhìn thấy Bạch Tích Ngưng trở lại, vẻ lo lắng trong mắt Lâm Nguyệt Mai dần dần biến mất. Ngôn Tình Sủng

"Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói cho bọn ta biết." Bà khiển trách nói.

"Mẹ, mọi chuyện đều qua rồi, không sao đâu." Bạch Tích Ngưng an ủi mẹ mình..

"Những chuyện này đều là công lao của Chu Thượng." Lâm Nguyệt Mai nhanh chóng nói: "Đều do Chu Thượng cứu ba mẹ con con một mạng đói!"

"Đây..... " Bạch Tích Ngưng sửng sốt một lát.

"Tích Ngưng, đã lâu không gặp.” Rất nhanh, có một thanh niên bước ra.

Người thanh niên này là bạn cùng lớp trung học của Bạch Tích Ngưng, Chu Thượng.

Bạch Tích Ngưng kinh ngạc.

"Tích Ngưng, hôm nay tớ nghe nói cậu gặp chuyện, nên đã nói với anh em tớ ở quân đội, bọn họ nể mặt tớ nên đã sai binh lính san bằng sơn trang Thiên Long."

"Cũng may là cậu vẫn ổn."

Bạch Tích Ngưng hơi sửng sốt.

Hóa ra quân đội phát động cuộc chiến quy mô như thế là do Chu Thượng?

Lâm Nguyệt Mai cũng nhanh chóng nói: "Ai da, Tích Ngưng, con còn đứng đờ ra làm gì? Còn mau còn mau cảm ơn Chu Thượng đi? Cậu ấy vì con mà dùng hết mặt mũi của Chu gia rồi đó."

"Vì Tích Ngưng, dù phải trả giá thế nào cũng đáng." Chu Thượng võ ngực nói.

Trên thực tế, trước đây hắn ta không hề biết có chuyện như vậy.

Hắn ta tới thăm hỏi, Lâm Nguyêt Mai vì muốn Bạch Tích Ngưng trở về gặp hắn ta nên đã mượn việc này cho hắn tranh công lao với Bạch Tích Ngưng.

Bạch Tích Ngưng có chút ngượng ngùng: "Cám ơn Chu Thượng."

Tuy rằng cô không có tình cảm gì với Chu Thương, nhưng ít nhất đối phương đã cứu cô cùng các con, cho nên dù thế nào đi nữa cô cũng phải thể hiện thái độ đáng có.

Chu Thượng trìu mến nói: "Tích Ngưng, cậu vẫn biết tâm †ư của tớ mà, lần này tớ lại đến đây, chính là vì..... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play