Tiêu Tử Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Tự mình làm bậy, không thể dung thứ."

Nếu vợ chồng hắn không kiêu ngạo hống hách như vậy, nếu không phải tay chân hắn không sạch sẽ, cũng đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay!

Anh nhìn về phía viện trưởng nói, nói: "Làm phiền viện trưởng sắp xếp phòng bệnh cho con tôi rồi."

"Được, được, được!" Viện trưởng tỏ vẻ cung kính, "Ngài Tiêu, mời đi bên này!"

Ông quay lại nhìn cha con Lưu Huyền và vợ chồng Trương Dũng, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Đuổi đám cặn bã này ra khỏi đây ngay!"

"Vâng!"

Mấy người đà ông cao lớn nhận lệnh, chờ bọn họ rờ đi, liền đem bọn người đó đuổi ra ngoài....

Dù có hối hận thì cũng đã quá muộn!

Viện trưởng ngay lập tức chuẩn bị phòng bệnh tốt nhất cho bọn người Tiêu Tử Ninh, đồng thời cử những bác sĩ giỏi nhất của ệnh viện đến chữa trị cho Hạo Hạo.

Đậu Đậu cũng nhận được mức độ vật lý trị liệu cao nhất.

Chẳng bao lâu sau, tình trạng của Hạo Hạo đã ổn định.

Những vết sẹo trên cơ thể Đậu Đậu cũng đã được xử lý.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hai bé, Tiêu Tử Ninh đắp chăn cho chúng, khóe mắt hiện lên một tia ẩm ướt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong khi hai bé bi bô học nói, anh không có mặt ở đó!

Khi hai bé tập tễnh học đi, anh cũng không ở bên cạnh hai bé!

Khi hai bé cần tình thương của cha nhất, anh lại không thể ở bên bai bé.....

Lần trở về này, nhất định phải bồi thường gấp đôi hai bé! Bạch Tích Ngưng bị những chuyện đã xảy ra dọa hết hồn.

Tại sao Tiêu Tử Ninh lại được đối xử như vậy? E rằng ngay cả những nhân vật tầm cỡ của Phong thành cũng chưa chắc nhận được đãi ngộ như thế.

"Tại sao viện trưởng lại kính trọng anh như vậy?" Cô nghi ngờ hỏi.

"Anh cũng không biết nữa."

Tiêu Tử Ninh cười nói: "Có lẽ ông ấy đã hiểu lầm điều gì đó, vốn dĩ anh muốn phủ nhận, nhưng sau đó nghĩ lại, như vậy thì Hạo Hạo và Đậu Đậu sẽ nhanh khỏi hơn nên anh mới cắn răng thừa nhận."

"Thật sao?" Bạch Tích Ngưng nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, anh có là gì đâu mà có thể viện trưởng của một bệnh viện lớn như thế cung kính được chứ."

Bạch Tích Ngưng không hỏi thêm nữa, Tiêu Tử Ninh nói cũng có lý.

Dù sao bây giờ Tiêu Tử Ninh đã không còn là con trai cả của Tiêu gia nữa, viện trưởng không thể tỏ vẻ cung kính với anh như thế được.

Chắc là đã có hiểu lầm gì đó rồi.

"Tôi rất tiếc vì sự ra đi của chú dì, nhưng người chết cũng đã chết rồi, nhưng người sống vẫn phải sống tiếp thôi." Bạch Tích Ngưng an ủi: "Về sau anh có chuyện gì khó nói, có thể tìm tôi tâm sự"

"Được." Trong lòng Tiêu Tử Ninh cảm thấy được an ủi một chút, nghĩ tới chuyện cha mẹ mình chết thảm, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, tứ đại gia tộc quyền thế định phải bị tiêu diệt!

Anh nhất định sẽ khiến những người này phải hối hận!

Những ngày tiếp theo, nhiệm vụ chính của anh sẽ là đi cùng ba mẹ con Bạch Tích Ngưng, và trả thứ mấy đại gia tốc quyền thết

Mấy phút sau, Bạch Tích Ngưng ra ngoài nghe điện thoại, là Lâm Nguyệt Mai gọi tới, cô chỉ nói ngắn gọn về chuyện xảy

ra ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play