Dỗ ngọt

Chương 5:


1 tháng


Sau khi về nhà, em trai tôi ném cặp xuống đất, lại tủi thân đi vào phòng.

“Hai đứa dạo này bị sao mà hay chiến tranh lạnh thế?”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu.

Chuyện này đúng là do tôi sai, sáng đã nói là hôm nay tôi sẽ đến trường đón nó, nhưng tôi lại bận quá nên quên mất.

Em trai tôi và Khương Tư Yến đau khổ đợi hai tiếng đồng hồ ở trường, cuối cùng, anh quyết định đưa thằng nhóc về nhà, vừa qua một ngã tư thì nhìn thấy tôi đi ra từ quán thịt nướng.

Mãi mới dỗ được em trai, tôi chợt nhớ ra phải nhắn tin cho Khương Tư Yến.

Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi bận quá quên mất.

Bận đi ăn tối với người đàn ông khác.

Tin nhắn trả lời của Khương Tư Yến làm tôi không khỏi liên tưởng đến biểu cảm của anh lúc nãy.

Khuôn mặt u ám, ánh mắt như muốn đục một cái lỗ trên người đồng nghiệp vậy.

Cho đến khi em trai tôi kêu lên vì bị Khương Tư Yến cầm tay quá chặt, anh mới chợt tỉnh ra.

Là một đồng nghiệp, tôi có chút việc muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.

Tôi cũng không biết tại sao lại phải giải thích với Khương Tư Yến nữa.

Cứ có cảm giác như vẽ thêm chân cho rắn vậy.

Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường, tôi mới nhận được tin nhắn của Khương Tư Yến.

Tùy em, đó là chuyện của em, không liên quan gì đến tôi.

Cũng phải, bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, tôi đi ăn với ai thì anh cũng sẽ không để ý.

Nhưng mà những lời này lại thành công làm tôi mất ngủ suốt một đêm.

Những ngày sau đó, Khương Tư Yến không liên lạc với tôi nữa, đồng nghiệp cũng quay đầu theo đuổi những cô gái khác, cuộc sống của tôi lại quay về như xưa.

Cho đến một tháng sau, em trai tôi cầm bài thi cuối tháng mới nhất về nhà.

Điểm số trên bài thi làm mẹ tôi vui vẻ ra mặt, buổi tối khen thưởng cho em tôi hai cái đùi gà to nhưng trên mặt nó lại không có chút vui vẻ nào, thở dài một tiếng rồi gắp đùi gà để vào bát của tôi.

Trước khi đi ngủ, em trai tôi lặng lẽ mở cửa đi vào phòng tôi.

“Chị ơi, chị có thể yêu thầy Khương được không ạ? Em thật sự không chịu nổi nữa rồi.”

Em trai tôi nằm vật trên giường tôi, nước mắt trực trào ra ngoài.

“Ngày nào thầy Khương cũng kiểm tra bài tập của em, tiết nào em cũng bị gọi lên trả lời câu hỏi, em mệt lắm rồi.”

“Được giáo viên quan tâm mà em lại không vui thế à?”

Tôi đang định an ủi em trai, nhưng lại phát hiện ra nó đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Chẳng lẽ vất vả đến vậy à?

Nửa tháng sau, nhìn em trai ngày càng mệt mỏi, thậm chí còn suýt ngủ gật khi ăn cơm, lúc này, tôi mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quyết định nhắn tin cho Khương Tư Yến.

Thầy Khương này, bài kiểm tra lần này của Tống Hưng Dương khá tốt, tôi xin cảm ơn sự dạy dỗ của thầy. Tuy nhiên, dạo này nó hay kêu ca là quá mệt mỏi, có thể cho nó nghỉ ngơi một chút được không?

Tin nhắn vừa chính thức vừa lịch sự, không thể chê vào đâu được.

Tôi thầm đắc ý trong lòng.

Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn hồi âm của Khương Tư Yến.

Em ấy có tiềm năng rất lớn, nên tập trung vào việc học.

Nhìn thấy tin nhắn, tôi hơi bực bội.

Gần đây Tống Hưng Dương thậm chí còn không xem tivi, về nhà là lao vào phòng làm bài tập, vậy còn chưa đủ chuyên tâm học hành à?

Tôi cố gắng nhớ lại, liệu có phải là vì lần trước anh nhìn thấy tôi đi ăn tối với đồng nghiệp hay không.

Anh cũng đặc biệt quan tâm đến các bạn học khác như vậy hay sao, hay là vì chuyện trước đây mà anh không vui?

Em đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi à? 

Không có, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi!

Tôi chửi thầm trong lòng, Khương Tư Yến bây giờ càng lúc càng hẹp hòi.

Sau đó, Khương Tư Yến không trả lời nữa, chỉ là đến tối khi tan học về nhà, em trai tôi vẫn mang vẻ mặt buồn rầu.

“Hôm nay thầy Khương phê bình em.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play