Tiếng khóc nức nở vang khắp cả căn phòng, “Tại đầu óc con ngu dốt, học hành kém cỏi, lần nào thi cũng không qua được Đường Đường.”, Tiền Hân thút thít nói.
“Đường Đường giống mẹ nó, ngu như lợn, nếu con cứ phát huy như bình thường thì chắc chắn có thể vượt qua nó.”, Thẩm Trung cầm điện thoại lên chuyển khoản năm vạn, “Nghe lời bố, không khóc nữa, lấy tiền đi mua thứ gì con thích ấy.”
Cách một cánh cửa, Thẩm Ức Đường nghe thấy câu ấy thì thầm cười lạnh, thi đứng thứ hai từ dưới lên mà vẫn được thưởng. Bố cô dùng giọng nói dịu dàng nhất để an ủi con gái của người khác, còn con gái ruột là cô đây thì bị chửi là ngu như lợn.
Tiền Hân là em kế của Thẩm Ức Đường.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ là tình đầu của nhau, cả hai bắt đầu lại một lần nữa khi đã có gia đình riêng, sau đó cùng bỏ chồng và vợ của mình để đến với nhau. Sau khi biết chuyện này, mẹ ruột của Thẩm Ức Đường vô cùng đau lòng, một mình ra đi, để Thẩm Ức Đường ba tuổi ở lại sống cùng bố, mẹ kế và em kế.
Tiền Hân và Thẩm Ức Đường cùng tuổi, đi đâu cũng thích so kè với Thẩm Ức Đường, thứ Thẩm Ức Đường có, nó cũng phải có, thứ Thẩm Ức Đường không có, nó vẫn muốn có cho bằng được, thi tốt được bố mẹ thưởng, thi không tốt thì về khóc lóc kể khổ với bố mẹ, mà thường thường cứ sau khi nó khóc, Thẩm Trung sẽ lại đi tìm Thẩm Ức Đường.
Quả nhiên, một lúc sau, Thẩm Trung đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Thẩm Ức Đường, “Đáng ra mày phải làm cho ít điểm đi chứ, thi được điểm cao thế làm gì? Mày lớn hơn Hân Hân ba ngày, phải ra dáng chị chứ, phải nhường nhịn em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT