Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá, luồn qua khung cửa sổ, rọi lên tấm lưng gầy của cô thiếu nữ.
Hà Tỉnh quay lưng về phía cửa sổ, khoanh chân ngồi trên sô pha, cúi đầu bấm chữ lia lịa trên màn hình điện thoại: [Hôm qua đi xem phim, tại sao không đưa tôi đi cùng? Đau lòng.jpg]
Người có tên ZL ở đầu bên kia cũng nhanh chóng hồi âm, không gửi chữ, chỉ gửi một bao lì xì.
Hà Tỉnh không nhận, gõ chữ liên tay: [Lì xì cũng không xoa dịu được nỗi thương tâm trong tôi, miệng vết thương nứt toác đang rỉ máu ròng ròng đây này]
ZL:[Chuyển khoản: ¥5000]
Khóe miệng Hà Tỉnh lập tức nhếch cao lên, ngón tay ấn nút nhận không chút chần chừ, cô trả lời: [Sau này hay dùng cách này để chữa thương cho tôi nhé]
ZL:[…]
Người dùng mạng có tên ZL này chính là bạn từ nhỏ của Hà Tỉnh – Trình Triều Lạc, một người không thích nói chuyện, một tên kiêu ngạo chỉ chuyên dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Hà Tỉnh nhìn số dư trong Wechat, lại gửi vào nhóm bạn thân: [Địa chủ Trình lại vung tiền rồi, cuối tuần sau bọn mình đi ăn lẩu, xem phim]
Cô đang buôn hăng say, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói non nớt, “Chị, nhìn xem em tìm thấy gì này.”
Hà Lai ôm một thứ gì đó, ngồi xuống bên cạnh Hà Tỉnh, cực không biết tốt xấu mà cướp luôn điện thoại của cô.
Hà Tỉnh chẳng thèm nhìn em trai, chỉ duỗi tay ra giật điện thoại, “Đưa cho tao.”
Hà Lai cầm điện thoại giấu ra sau lưng, “Chị xem xem em tìm thấy cái gì trước đi đã.”, thằng bé tỏ vẻ thần bí mà lấy bức ảnh đang úp trong ngực giơ ra trước mặt Hà Tỉnh, rồi hét lên: “Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”
Hà Tỉnh bị làm phiền đến mức không chịu nổi, bèn ngước mắt lên xem, trong ảnh là hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, trên người chỉ mặc cái yếm nhỏ che đến bụng, những chỗ khác thì lại chẳng giấu nổi, giới tính thế nào chỉ cần nhìn là rõ mồn một.
“Không mặc quần mà lại chụp ảnh cùng con trai, xấu hổ chưa kìa?”, Hà Lai phe phẩy bức ảnh, vừa nói vừa cười hí hí.
Năm ngoái Hà Tỉnh tìm mua được ở trên mạng một cái hòm có khóa kiểu cũ, cho tất cả những thứ không muốn nhìn thấy mà lại không nỡ vứt đi vào, giấu nhẹm trong hòm, gồm có đống nhật ký viết năm lớp Tám, có chiếc vòng tay bà ngoại tặng cô trước khi mất, còn có bức ảnh lộ hết chỗ riêng tư này chụp chung với Trình Triều Lạc.
Hồi nhỏ chưa ý thức được sự khác biệt giới tính, xem bức ảnh này chẳng có cảm giác gì đặc biệt, lớn lên, Hà Tỉnh dần không muốn để mọi người lấy bức ảnh này ra trêu chọc cô với Trình Triều Lạc, bèn âm thầm giấu nó đi.
Thế nhưng em trai lại đang vào độ tuổi cái hiểu cái không, tò mò với mọi thứ, chó gặp còn thấy phiền, nhìn thấy cái hòm khóa là nhất quyết đòi mở ra xem bên trong có gì, biết là gì rồi thì lại một hai đòi lấy ra khoe.
Đôi mắt vốn đang rạng ngời của cô lập tức chuyển sang vẻ tức tối, cô xếch tai em trai lên, “Tìm đâu ra ảnh này?”
Hà Lai che tai la oai oái: “Đau, đau, chị nhẹ thôi… Ối giời ơi, giết người rồi.”, la hét ầm ĩ không tác dụng, nó lại gào lên: “Mẹ ơi, cứu con!”
Hà Tỉnh tăng thêm lực trên tay, “Khóa rồi mà mày còn mở ra, có biết tôn trọng riêng tư của người khác không hả?”
Chẳng thấy ai ra khỏi phòng ngủ, Hà Lai chỉ đành cúi đầu nhận lỗi, “Chị gái ruột vô địch thiên hạ của em ơi, em sai rồi ạ.”
“Còn bới đồ của tao nữa, tao đánh què cái chân chó của mày.”, Hà Tỉnh buông tay, đứng sang một bên hít thở cho nguôi giận.
Những đứa nghịch ngợm có thể khiến người hiền lành hóa tâm thần, khiến một cô gái xinh đẹp biến thành cô gái “bạo lực”.
“Chiến tranh” kết thúc, Tô Minh Tâm mới xách túi ra khỏi phòng ngủ, đi qua hai đứa, ngồi xuống sô pha, hào hứng xem Hà Tỉnh dạy dỗ Hà Lai.
Nhìn thấy mẹ, Hà Lai lập tức nhập vai, ngồi thụp xuống ôm chân Tô Minh Tâm, khóc khóc mếu mếu, “Mẹ, chị đánh con…”
Tô Minh Tâm hẩy con trai ra, “Xâm phạm quyền riêng tư của người khác là hành vi phạm pháp, Hà Tỉnh, báo cảnh sát.”
Hà Lai ngây ra mất mấy giây, sợ hãi quỳ thụp xuống xin tha, Tô Minh Tâm phạt thằng bé viết bản kiểm điểm một nghìn chữ mới coi như xong.
Thằng bé đi viết kiểm điểm, Tô Minh Tâm cầm bức ảnh trên sô pha lên xem, Hà Tỉnh vội cướp “roẹt” bức ảnh trên tay mẹ, úp vào ngực, “Tại sao hồi bé không đóng bỉm vào cho con?”
Tô Minh Tâm ngẫm nghĩ, “Lúc đấy bà nội ở nhà trông con, ảnh là do bà chụp cho con với Triều Lạc, người già tư tưởng cũ kĩ, bảo là đóng bỉm bí, sợ hai đứa bị bịt hỏng hàng.”
Việc làm của người lớn khiến Hà Tỉnh vừa tức vừa bất lực, “Con thà bị hỏng hàng còn hơn là chụp chung ảnh như thế này với con trai, xấu hổ chết đi được.”
Tô Minh Tâm chìa hai tay ra, “Thế làm như nào được? Gọi bà ở dưới kia về chỉnh đốn một trận à?”
Hà Tỉnh: “…”
“Thôi, nhà mình không có ai biến thái đến nỗi nhìn chằm chằm vào chỗ kín đáo đấy đâu.”, Tô Minh Tâm bá vai con gái kéo vào lòng, “Với lại, Trình Triều Lạc cũng không mặc, nó còn lộ nhiều hơn con, sợ gì thiệt.”
Hà Tỉnh: “…”
“Thật ra có làm sao đâu, mai kia con với Triều Lạc cưới nhau, đêm tân hôn kiểu gì chả “trống trơn gặp nhau.”, nghĩ đến cảnh tượng khó mà miêu tả ấy, Tô Minh Tâm liền cười hớn hở.
Cô giáo Tô ở trường thì nghiêm khắc, tác phong như sấm rền gió cuốn, vậy nhưng ở nhà lại áp dụng phương thức nuôi thả với con cái, không chỉ thoải mái dạy Hà Tỉnh về sinh lý, mà thỉnh thoảng còn tính toán đến cả chuyện cưới xin của con gái sau này.
Hà Tỉnh lách ra khỏi vòng tay mẹ, “Mẹ, con mới mười sáu đấy.”
Tô Minh Tâm: “Mười sáu thì sao? Mẹ với bố con yêu nhau từ hồi mười sáu tuổi đấy.”
“Bố mẹ yêu sớm nhé.”
“Nếu con muốn yêu sớm, có thể thử với Triều Lạc.”
Hà Tỉnh: “…”
Từ khi sinh ra cô đã quen Trình Triều Lạc, thời gian hai đứa ở cạnh nhau còn nhiều hơn ở với bố mẹ, thân thuộc đến nỗi chẳng có cảm giác rung động với nhau.
“Trình Triều Lạc vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, còn độc mồm độc miệng, hoàn toàn không phải là kiểu con thích, mẹ tắt cái hy vọng này đi.”
Tô Minh Tâm: “Ờ.”
Hà Tỉnh: ???
Hà Tỉnh: “…”
Tô Minh Tâm dạy lớp Chín, cuối tuần không được nghỉ, bà nhìn đồng hồ, rồi vừa xách túi đi ra ngoài vừa bảo: “Triều Lạc bị cảm vẫn chưa khỏi, lão Trình với Đổng Liên đều ra ngoài không có nhà, trưa nay con nấu cơm, nhớ gọi Triều Lạc sang ăn đấy.”
Hà Tỉnh bấm điều khiển bật tivi, đáp lại với giọng chẳng mấy tình nguyện: “Hôm qua cậu ta còn đi xem phim với bạn, chứng tỏ đã khỏi cảm từ lâu rồi, với lại cậu ta có tay có chân, còn biết nấu cơm, mẹ không phải lo.”
Tô Minh Tâm dừng bước, “Thế con có tay có chân, sao vẫn ăn cơm bố mẹ nấu?”
Hà Tỉnh: “…”
Rốt cuộc ai mới là con đẻ đây?
Bố mẹ bận đi làm, em trai thì hẵng còn bé, mỗi lần được nghỉ, trách nhiệm nấu cơm sẽ rơi trên vai Hà Tỉnh. Tay nghề của Hà Tỉnh chẳng ra làm sao, Hà Lai thà ăn đồ ăn liền còn hơn ăn cơm chị gái nấu, thường xuyên như thế, hai chị em ngầm thỏa thuận sẽ cùng ăn mì gói.
Hà Tỉnh thật thà nói với mẹ: “Trưa nay bọn con ăn mì tôm.”
Tô Minh Tâm vừa ra đến cửa liền quay đầu lại nhìn cô, “Kể cả ăn thức ăn gia súc, cũng phải gọi Triều Lạc sang.”
Hà Tỉnh: “…”
Đến trưa, Hà Tỉnh pha ba bát mì, rồi gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc: [Sang ăn thức ăn gia súc]
Trình Triều Lạc không trả lời.
Cô sai Hà Lai sang nhà đối diện gọi Trình Triều Lạc, Hà Lai không chịu đi, thằng bé không dám một mình tiếp xúc với Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh đành phải đích thân sang gọi.
Gõ cửa mà không thấy ai ra, Hà Tỉnh chạm lên khóa mật mã, đang định ấn số thì cửa bỗng “tít” một tiếng rồi mở ra.
Cậu thiếu niên cao gầy đứng trước cửa, ngũ quan cân đối, trông cực kỳ khôi ngô.
Cậu vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, mí mắt dưới lọn tóc mái khá mỏng, mọi đường nét trên mặt đều mang vẻ xa cách lạnh lùng.
Trời sinh cho Trình Triều Lạc ánh mắt lãnh đạm, vừa ngạo nghễ vừa không thích để ý đến người khác, khiến người ta sợ không dám lại gần. Lấy Hà Lai làm ví dụ, có chị gái, thằng bé không hề sợ Trình Triều Lạc, không có chị, nó lập tức rúm ró như con rùa rụt cổ, chẳng dám ở cạnh Trình Triều Lạc dù là nửa phút.
Một tay Trình Triều Lạc đút túi quần, một tay lau tóc, cậu đưa mắt hờ hững nhìn Hà Tỉnh, “Quên mật mã cửa à? Hay là để quên điện thoại trong nhà tôi?”
Hà Tỉnh: “…”
Hương cam ngọt ngào thoảng qua đầu mũi, Hà Tỉnh ghé lại gần người Trình Triều Lạc ngửi ngửi: “Đổi sữa tắm à?”, trước giờ Trình Triều Lạc vẫn hay dùng loại sữa tắm mùi thanh mát, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi bạc hà, mùi ngòn ngọt như hôm nay là lần đầu tiên Hà Tỉnh ngửi thấy.
“Ừm.”, hôm qua trong nhà hết sữa tắm, ra siêu thị lại chẳng tìm thấy loại hay dùng, Trình Triều Lạc nhặt bừa một chai, “Sữa tắm mới trong nhà tắm ấy, thích thì vào mà lấy.”
“Thơm thế, mùi gì đấy?”, Hà Tỉnh đi vào nhà, hít hà mấy cái rồi quay người đóng cửa, thay đôi dép lê kiểu nữ, vòng qua Trình Triều Lạc, quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, trên bàn bày cua, tôm hùm đất cay, Mao Huyết Vượng[1]…
[1] Món ăn truyền thống ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, dùng tiết vịt làm nguyên liệu chính
“Trình Triều Lạc, cậu quá đáng thật, hôm qua đi xem phim không dẫn tôi đi cùng, hôm nay lại ăn vụng một mình.”, Hà Tỉnh nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn mà lên án.
Trình Triều Lạc lau khô đầu, ra ban công phơi khăn lên móc treo quần áo, tia nắng rải trên người cậu, xung quanh như mạ một tầng ánh quang, khiến cậu thiếu niên như bừng sáng rạng rỡ.
Cậu thờ ơ liếc vào phòng ăn, rồi thủng thẳng nói, “Xem điện thoại.”
Hà Tỉnh mở điện thoại, trong tin nhắn gần nhất là bức ảnh chụp đồ ăn mà Trình Triều Lạc gửi. Cô tắt điện thoại, ngồi xuống cạnh bàn, đeo găng tay dùng một lần rồi bắt đầu bóc vỏ tôm, “Cậu khỏi cảm chưa?”
“Chưa.”, Trình Triều Lạc bước vào phòng ăn, “Cậu đang ăn đồ ăn của người ốm đấy.”
“Ờ”, Hà Tỉnh bỏ một chiếc găng tay xuống, nhìn một lượt cả bàn ăn, rồi bưng bát cháo trắng đặt trước mặt Trình Triều Lạc, dõng dạc nói không chút áy náy: “Ốm thì phải ăn thanh đạm vào.”
Trình Triều Lạc: “…”
Trong lúc nói chuyện, cửa mở ra, Hà Lai chạy đến, đeo nguyên vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trình Triều Lạc, “Anh, em đói quá.”
“Vào ăn cơm.”, Trình Triều Lạc vẫy tay gọi.
Hà Tỉnh: “Sang nhà người khác ăn cơm mà không biết gõ cửa à?”
“Nhà mẹ nuôi mà là nhà người khác à?”, Hà Lai đặt mông ngồi xuống cạnh Trình Triều Lạc, “Với cả em biết trong nhà chỉ còn mỗi mình anh Trình Lạc.”
Hà Tỉnh lườm nó, “Tao không phải người à?”
Động tác gắp đồ ăn của Hà Lai bỗng khựng lại, nó nghển cổ nhìn Trình Triều Lạc, rồi lại nhìn Hà Tỉnh, “Phá chuyện tốt của anh chị à? Anh chị đang hôn môi chứ gì?”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh tháo găng tay một lần xuống, tét cho Hà Lai một phát, “Hôn cái đầu mày ý.”
Hà Lai che gáy lại, “Đầu óc em đã dốt rồi mà chị còn đánh, chị cứ chờ đấy, tối em mách bố là chị đánh em.”
“Luôn.”, Hà Tỉnh đặt điện thoại lên mặt bàn, “Đừng chờ đến tối, gọi cho bố luôn, xem bố có thèm quan tâm đến mày không?”
Trình Triều Lạc đã quen với cái kiểu ở chung của hai chị em nhà này, cậu cúi đầu ăn cháo, không tham dự vào “trận chiến”, chờ cho hai chị em cãi nhau xong thì cậu cũng ăn no rồi.
Thằng nhóc kia yên lặng ăn được hai miếng thì lại bắt đầu ngứa ngáy chân tay, lẳng lặng kéo Trình Triều Lạc dưới gầm bàn, rồi thủ thỉ: “Anh, cho anh xem cái này.”
Hà Lai tuồn bức ảnh dưới gầm bàn, Trình Triều Lạc liền cầm lấy xem. Ảnh chụp chung của cậu và Hà Tỉnh hồi bé có không ít, riêng kiểu ảnh lộ liễu cũng phải đến tầm chục tấm, bức này còn được mặc yếm, so với những bức không mặc gì thì còn đỡ lộ hơn nhiều rồi.
Trình Triều Lạc không hiểu, tại sao Hà Lai phải lén lén lút lút thế này, bèn tiện tay đặt lên bàn, “Có gì hay đâu mà xem?”
Hôm nay Hà Tỉnh cực kỳ mẫn cảm với ảnh chụp, vừa nhìn thấy bức ảnh đã vội vàng hỏi: “Ảnh gì đấy?”
Trình Triều Lạc: “Ảnh hồi bé bọn mình mặc yếm.”
Hà Tỉnh sững người, đặt luôn đôi đũa xuống, trợn mắt nhìn em trai, “Hà, Lai!”
Hà Lai thấy chuyện không ổn bèn cuống cuồng trốn ra sau lưng Trình Triều Lạc, chỉ ló mỗi cái đầu ra, “Em mang ảnh này sang là vì có chuyện muốn hỏi anh Lạc, không liên quan gì đến chị.”
“Mày hỏi đi.”, Hà Tỉnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không hỏi được thì chờ cảnh răng rụng đầy đất nhé.”
“Em có câu hỏi thật mà.”, Hà Lai ấm ức quay sang nhìn Trình Triều Lạc, ánh mắt tràn ngập sự chân thành, nó hỏi: “Anh Lạc, tại sao con chim của anh còn to hơn của em hồi bé thế?”