Hà Tỉnh lập tức che môi Trình Triều Lạc lại, “Không được.”, nói xong liền đẩy anh ra rồi bỏ chạy.
Trình Triều Lạc nhếch môi, chỉ hai ba bước chân đã tóm được cô, anh ngồi xổm xuống ôm hai chân cô rồi vác cả người lên. Nửa người Hà Tỉnh vắt ngang trên vai anh, cô đưa tay đánh anh thùm thụp, “Trình Tinh Tinh, anh khốn kiếp.”
“Giờ mới phát hiện ra à? Muộn rồi.”, Trình Triều Lạc khiêng cô đi về phía trước, đến dưới gốc cây cạnh sân tập thì đặt Hà Tỉnh xuống, chống tay lên thân cây, giam cô trong vòng tay rồi ngang ngược nói: “Em không chạy thoát đâu.”
“Thì thôi không chạy nữa, thỏa mãn ước mơ thời trẻ trâu của anh vậy.”, Hà Tỉnh choàng lấy cổ Trình Triều Lạc, nhón chân kiễng lên, chủ động hôn anh.
Gió đưa qua tán cây xào xạc, hai cái bóng ôm hôn dưới gốc cây chốc tỏ chốc mờ. Trình Triều Lạc áp tay kê sau gáy Hà Tỉnh, đôi môi lành lạnh in lên trán, rồi xuống tới chóp mũi cô, động tác dịu dàng như nâng niu món bảo bối trân quý, một đường đi xuống, rồi lại quay về bờ môi Hà Tỉnh.
Hai đôi môi ghìm lấy nhau, nhẹ nhàng, triền miên, nụ hôn của Trình Triều Lạc trằn trọc, quyến luyến, dịu dàng hơn bao giờ hết.
Họ từng hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng tim Hà Tỉnh vẫn đập thùm thụp thùm thụp, như xuyên qua không gian và thời gian mà quay trở về những năm Trung học, cùng anh ra sân tập lén lút ôm hôn. Cô đáp lại nhiệt tình hơn, Trình Triều Lạc mới dần dần thăm dò sâu, cạy mở hàm răng, tiến thẳng vào mà chiếm đoạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play