Thẩm Trạch Lan nghĩ nhũ danh của Tạ Dục không bằng gọi là Tiểu Hổ, Tạ Dục mở mắt, nhếch miệng cười, giang hai tay ra, y y nha nha. Như thế xem ra, đối phương nhận biết cậu, hẳn là do huyết thống ràng buộc.
  Thẩm Trạch Lan trong lòng mềm nhũn, hoàn toàn hài lòng, thầm nghĩ: Xấu thì cứ xấu đi, lại không thể nhét trở về trong bụng.
  Cậu cúi người, do dự mấy giây, nín thở ngưng thần, chạm vào bàn tay Tạ Dục. Lúc đến đã hỏi qua phụ tôn, ngài nói là có thể chạm vào tiểu hài tử.
  Tạ Dục lập tức cầm ngón tay của cậu. Cường độ không lớn, xúc cảm mềm mại, như không có xương cốt, Thẩm Trạch Lan nghĩ đến một loại sinh vật nào đó ở hầm cầu, cả kinh thiếu chút là đem Tạ Dục hất ra.
  Đối phương thông minh sớm, hiển nhiên ý thức được biến cố, miệng bẹp lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Trạch Lan, như nắm ngón tay Thẩm Trạch Lan chỉ là Tiên Thiên tính cầm nắm theo phản xạ, không thể khống chế, cho nên mới ủy khuất, còn không thể tự kiềm chế mà buông ra.
  Thẩm Trạch Lan thấy thế, cảm thấy buồn cười, khẽ động tay nhỏ của đối phương. Tiểu hài tử, cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh đã cao hứng trở lại, tròng mắt đi theo động tác của phụ thân, di chuyển trái phải.
  Nơi đây có người trấn giữ, cách một đoạn thời gian, đều tới xem xét tình trạng của Tạ Dục. Thẩm Trạch Lan cùng Tạ Dục chơi một hồi, ước định ngày mai lại đến nhìn bé, lúc này mới cùng những người bạn tốt rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play