Thẩm Yên cắn răng, gương mặt trắng nõn vì phẫn nộ mà hiện lên màu hồng nhạt, lại càng thêm xinh đẹp: “Ba anh thật quá đáng! Rõ ràng biết mẹ ghét nhất là cái gì, lại còn muốn mang về nhà.”
Thẩm Khiêm dù không đồng ý, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Anh ta không ngại trong nhà có thêm một người ăn cơm, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta nguyện ý đón nhận việc mình không duyên không cớ lại nhiều thêm một người “em gái”.
“Anh, em không nuốt trôi được cục tức này!”
Không để Thẩm Khiêm kịp ngăn cản, Thẩm Yên đã như con ngựa hoang đứt dây cương mà phóng về phía sô pha.
Anh ta thu tay lại, một nụ cười nhẹ hiện lên bên môi.
“Ê! Ngẩng đầu lên!”
Bóng đen phủ xuống, Thẩm Loan hít sâu một hơi, lông mi hơi run rẩy, tựa như hai cây quạt nhỏ, lúc đóng lúc mở.
Ngón tay siết chặt làn váy, đốt ngón tay hơi xanh, lộ rõ tâm trạngbất an và thấp thỏm của người thiếu nữ.
Thẩm Yên nhìn rõ tâm tư của cô, trong mắt trừ khinh miệt cũng chỉ có xem thường.
Nhát gan đến như vậy mà lại muốn làm “cô ba” nhà họ Thẩm sao?
“Tôi bảo cô ngẩng đầu lên! Không nghe thấy à?!”
Thẩm Loan bỗng giương mắt nhìn lên, tựa như một chú bướm đầy sợ hãi.
“…Nhạt nhẽo, không hề có chút dấu ấn nào.” Sau một hồi đánh giá vô cùng hà khắc, Thẩm Yên cười nhận xét.
Nhà họ Thẩm ở thành phố Ninh có hai cô con gái vô cùng tốt.
Cô cả có khả năng, cô hai nghịch ngợm, tuy có tính cách khác nhau, nhưng ngoại hình đều là vạn người mới có một.
Nhưng thiếu nữ gầy gò trước mắt này, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là “thanh tú”, trừ làn da trắng, vóc dáng cao ra thì không hề có chỗ nào đáng khen.
Hơn nữa, tính cách còn thấp hèn, đến cả ngước mắt lên nhìn cô ta thôi cũng không dám.
Thẩm Yên đột nhiên cười rộ lên, lộ ra khuôn mặt màu phấn hồng khỏe mạnh, giọng nói thanh thúy: “Này, có phải mẹ cô cũng trông như vậy không?”
Đôi môi mềm mại hơi cong lên, không tô son mà vẫn đỏ, nhưng lời nói thốt ra không được cảnh đẹp ý vui như ngoại hình của cô ta.
Trong mắt Thẩm Loan hiện lên vẻ lúng túng, nhẹ nhảng mím môi, không đáp lại, thân thể lại trong lúc lơ đãng lại hơi nghiêng về hướng Thẩm Khiêm.
Vẻ đẹp thiếu nữ không hề báo trước rơi vào tầm mắt người đàn ông, Thẩm Khiêm thản nhiên đánh giá.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, cằm nhòn nhọn, anh ta nghĩ, nhất định là vì quá gầy, nếu không sẽ tròn trịa hơn một chút.
Cái trán trắng nõn, đôi mắt hai mí tự nhiên, mũi nhỏ tinh tế, vẻ yếu đuối mềm mại khiến trái tim đàn ông mềm nhũn.
Chỉ nghe thấy cô nhẹ giọng đáp lời: “Mẹ tôi, đẹp hơn tôi.”
Không ngoài dự kiến, giọng nói mềm mại không lớn hơn tiếng mèo kêu là bao.
“Cũng phải.” Thẩm Yên mỉm cười, trong mắt có tia ác ý rõ ràng xẹt qua: “Mẹ cô mà trông như vậy, sợ là ba tôi liếc mắt qua thì cũng sẽ không nhìn nhiều thêm lần nào nữa, sao có thể để cô tồn tại chứ?”
Thẩm Loan im lặng nhẫn nhịn, màu da vốn trắng nõn lại càng thêm tái nhợt.
“Ôi dào, chỉ đùa một chút thôi mà, đừng để ý nhé! Tôi khát, cô đi rót cho tôi cốc nước đi.” Thẩm Yên ngồi xuống sô pha, hai tay khoanh trước ngực, tựa như một cô công chúa cao ngạo không ai bì nổi.
Thẩm Loan không nhúc nhích.
Đứng ở góc độ của Thẩm Khiêm, vừa lúc có thể nhìn thấy lông mi của cô không ngừng rung động, hoảng loạn, bối rối, không hề có chút khả năng tự bảo vệ mình.
“Còn ngồi đó làm gì? Đi đi chứ!”
Cô đứng dậy nhưng vẫn không hề động đậy, dường như trong người đang ẩn giấu một thái độ đầy quật cường, bướng bỉnh.
Thẩm Khiêm nhíu mày.
Thẩm Yên đã cực kì bất mãn.
Mắt thấy tình tình đang dần trở nên cứng đờ, trong không khí mang theo cảm giác gấp gáp khiến người ta hít thở không thông.
Một người giúp việc tiến lên: “Cô hai, vẫn nên để tôi …”
Bốp!
Một cái tát vang dội rơi trên sườn mặt của người giúp việc.
“Ôi…” Thẩm Yên ngạc nhiên hô lên, trong mắt đều là vẻ bất an: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận đập phải… để chú Chu đưa cô đi bệnh viện kiểm tra nhé?”