Chạng vạng giữa hè, cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hơi lạnh, thổi tan đi sự nóng bức đã tích tụ trong cả một ngày dài.

Những đám mây hoàng hôn phủ lên bầu trời một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay trong vầng sáng mờ ảo ấy

Phong cách cổ kính đầy trang nghiêm, giàu có mà vô cùng trang trọng.

Trong vườn hoa, có một ông lão đang cắt tỉa cây cối, cuốc đất dọn cỏ.

Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc chỉnh tề vội vàng qua lại, lại không hề phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào.

Chỉ khi đi ngang qua sô pha mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc là chỉ nhìn thoáng qua như thể vô tình bắt gặp.

Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận:

“Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ đến thế thôi!”

“Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.”

“Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày tìm đến cửa, thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng thật là xấu mặt mà!”

“Đừng nói bừa! Quản gia Chu tự mình đi đón người, chắc chắn là phải được bà chủ cho phép mới dám gióng trống khua chiêng như thế.”

“Cô ấy cũng thật là may mắn!”

“…”

Thẩm Loan ngồi trên sô pha, không cần nghe cũng có thể đoán được những người đó đang thảo luận cái gì.

May mắn à?

Có lẽ là vậy.

Một đứa con riêng của tình nhân mà có thể được nhà họ Thẩm nhận về, từ gà rừng biến thành phượng hoàng, là vận may mà bao nhiêu người hâm mộ cũng không gặp được.

Nhưng Thẩm Loan lại gặp được.

Trước đây, cô cũng từng vì thế mà cảm thấy may mắn, bây giờ…

Vẫn thế!

Tiếng động cơ vang từ xa đến gần, sau đó dần tắt hẳn.

Rất nhanh sau đó, một tràng tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ cửa chính.

Sống lưng hơi cứng đờ của Thẩm Loan trong nháy mắt chợt trở nên mềm mại, tạo nên một đường cong duyên dáng.

Cúi đầu đồng thời cũng cụp mí mắt xuống, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, tất cả đều vô cùng thỏa đáng.

“Anh trai, ánh mắt anh thật là tốt! Em đi đến ba lần cũng chưa nhận ra, còn anh chỉ vừa vào cửa đã tìm thấy rồi, thảo nào ông nội lại khen anh có hoả nhãn kim tinh.” Giọng nói của cô gái đầy vui sướng, tựa như một chú chim sơn ca.

“Không phải tại mắt anh tinh, mà là căn bản của em quá kém. Chỉ cần là người hơi tìm hiểu một chút thì đều sẽ biết, viên mực Đoan Khê có lõi sẫm màu, xanh thẳm, thổi một hơi rồi dùng ngón tay ấn xuống, mực sẽ tự sinh ra, vậy nên người xưa mới có câu ‘thổi khí nghiên mặc’.” Tiếng nói rõ ràng chậm rãi vang lên, như nước suối trượt qua tảng đá, tạo ra vài phần lịch sự nhã nhặn.

“Nói vậy thì, em chỉ cần thổi và chạm nhẹ một cái là có thể phân biệt rõ có phải nghiên mực Đoan Khê hay không rồi?”

Đi xuyên qua cửa chính, bước vào phòng khách, ánh nắng hoàng hôn từ cửa sổ sát đất phía tây nghiêng nghiêng chiếu vào trong nhà, phủ lên thiếu nữ đang yên tĩnh ngồi trên sô pha.

Bước chân của Thẩm Khiêm khựng lại, hơi híp mắt.

Người thiếu nữ cúi đầu, tư thế yên tĩnh in vào trong mắt, tóc dài mềm mại khoác sau người, hai vai thon gầy yếu ớt.

Ánh mặt trời hắt cả lên người cô, không nhìn rõ mặt, làn da lại rất trắng.

Trắng đến mức gần như là trong suốt, nếu không sao có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh lá giấu ở dưới làn da?

Khung xương nhỏ gầy đến mức không đủ cho váy lụa trắng bọc lấy, gợi nên chút cảm giác trống rỗng không quá hài hòa, nhưng thật ra chiếc cổ hơi cúi xuống kia đã tạo thành một đường cung tuyệt đẹp, như phát ra tia sáng trắng dưới ánh hoàng hôn.

Mềm mại, gầy yếu, lại…nhu nhược đến động lòng người.

Thẩm Khiêm không khỏi ngẩn người, đáy mắt thoáng hiện vẻ động lòng.

Thẩm Yên cắn môi, cô ta hiểu quá rõ ánh mắt của anh trai mình, đó là ánh mắt của đàn ông mà chỉ khi nhìn phụ nữ mới có.

“Cô hai, để tôi cầm áo khoác cho cô…” Người giúp việc tiến lên, giơ tay muốn nhận.

Thẩm Yên đưa qua, tiện thể nâng cằm: “Người kia, là ai vậy?”

“Quản gia Chu đón về, nói là…cô ba.”

Sắc mặt Thẩm Yên hơi thay đổi, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện biểu cảm giận đến tái đi, nhưng nhiều hơn là xấu hổ và buồn bực: “Ai cho phép cô ta vào cửa?! Cô à?”

Người giúp việc vội lắc đầu không ngừng: “Không, không phải…”

“Vậy rốt cuộc là ai?!”

“Đủ rồi.” Thẩm Khiêm nhỏ giọng mắng, khuôn mặt bình tĩnh không có cảm xúc dư thừa nào, trừ giữa hai lông mày hơi nhíu, nhưng rất nhanh sau đó, nếp nhăn kia đã giãn ra: “Quản gia Chu đi đón, em nói xem là ai cho phép?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play