Sau khi chơi trên biển một lúc lâu, Kỷ Lê đã hơi mệt mỏi, cậu lười nhác treo trên người Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Thuật Bạch chỉ ôm cậu như ôm một đứa bé nghịch ngợm.
“Em đói chưa?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê cảm nhận một chút: “Hình như đói rồi í!”
Lúc họ ăn là giữa trưa đầu giờ chiều, giờ chơi một hồi đã tiêu hóa hết sạch rồi.
Thẩm Thuật Bạch đặt tay lên mông Kỷ Lê ước lượng một chút: “Vậy mình tắm rửa rồi đi ăn cơm nhé.”
Tay Kỷ Lê ôm cổ Thẩm Thuật Bạch, chân cứ quắp lấy eo anh, mặc cho anh ôm mình.
“Được nha!” Kỷ Lê vui vẻ đáp, hoàn toàn không chú ý tới động tác vừa rồi của Thẩm Thuật Bạch.
Anh cứ thế ôm Kỷ Lê bước tới trước, Kỷ Lê muốn xuống nhưng Thẩm Thuật Bạch không buông, vẫn cứ ôm chặt lấy cậu.
“Đừng động nào, để anh ôm em.” Giọng Thẩm Thuật Bạch trầm trầm khiến tai Kỷ Lê nóng lên.
“Ừm…..” Kỷ Lê đáp.
……
Chờ tới cửa, Thẩm Thuật Bạch mới thả Kỷ Lê xuống.
Chờ Kỷ Lê đứng vững, Thẩm Thuật Bạch liền nắm tay cậu đi vào, bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay đang hơi lạnh vì nước biển của cậu.
Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu một đường quay về phòng.
“Mau đi tắm đi em.” Thẩm Thuật Bạch thúc giục, anh sợ Kỷ Lê bị cảm.
“Vâng!” Kỷ Lê cong eo tìm quần áo rồi lập tức chạy vào phòng tắm.
……
Ba người ở phòng standard single kia đang muốn xin thêm hai chiếc chăn, đêm nay kiểu gì cũng phải có hai người nằm đất rồi.
Thừa lúc nhân viên phục vụ tới, Trần Tuấn Hoành thuận tiện hỏi dò vụ quần bơi, phục vụ liền nói: “Không có dịch vụ này.”
Nhận được đáp án, Trần Tuấn Hoành càng chắc chắn là Kỷ Lê lừa mình.
Nơi trong bức ảnh hoàn toàn không giống như thế này, hẳn cậu ta lừa mình tiêu tiền rồi! Và người quản lý ở trung tâm thương mại ngày hôm đó nữa, hẳn là một diễn viên do Kỷ Lê thuê, kiểu hành xử này thật khiến người ta khó chịu.
Nghĩ đến Kỷ Lê, Trần Tuấn Hoành cảm thấy rất ghê tởm.
“Tuấn Hoành.” Khúc Minh Phàn gọi một tiếng, “Tôi với Hoàng Địch hơi đói, chúng ta xuống xem có gì ăn không nhé?”
Trần Tuấn Hoành cũng hơi đói: “Được, chúng ta cùng nhau xuống.”
……
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch một thân sảng khoái cùng nhau xuống lầu.
Kỷ Lê nắm tay Thẩm Thuật Bạch bước vào thang máy.
Thang máy xuống được hai tầng thì dừng lại, khi cửa thang máy mở ra, Kỷ Lê và cả ba người đang bấm nút thang máy đều sững sờ.
Chờ khi cửa thang máy đóng rồi họ mới phản ứng lại.
Khúc Minh Phàn xấu hổ chào hỏi: “Thật trùng hợp.”
Kỷ Lê cũng xấu hổ cười cười.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành không quá tốt, ba người họ đi vào thang máy, sau khi thang máy đóng cửa, không ai nói lời nào nữa, trong đầu cậu ta vẩn vơ suy nghĩ rất nhiều.
Kỷ Lê thực sự ở đây à?
Kỷ Lê ở trên lầu sao?
Phòng Kỷ Lê có bể bơi không?
Chẳng lẽ là phòng hạng đắt nhất kia?
Chờ cửa thang máy mở ra, cậu ta mới dừng những suy nghĩ lung tung đó lại, lúc này cậu ta mới phản ứng là trong thang máy còn một người nữa, hơn nữa người kia cùng Kỷ Lê….
Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch vừa lúc nắm tay nhau lướt qua Trần Tuấn Hoành.
Ba người đều thấy rõ họ đang nắm tay nhau.
Cả ba đần mặt nhìn nhau.
……
Nhà ăn khách sạn chủ yếu là buffet, giá cũng khá ổn, chỉ 288 đồng là có thể ăn no, vì ở biển nên các loại hải sản đều rất phong phú, đặc biệt buổi tối còn có đầu bếp chế biến các món hải sản rất ngon.
Tất nhiên, nếu bạn cảm thấy buffet 288 là không cần thiết, bạn cũng có thể đặt một hộp cơm 35 tệ, tất nhiên còn có một lựa chọn khác nữa, đó là gọi món riêng.
Cơm hộp chỉ có chút rau dưa, gọi món riêng lại quá đắt, Kỷ Lê có hơi xót tiền, trong ba lựa chọn này, có vẻ buffet vẫn có lợi hơn, thế nên cậu chọn buffet.
Mà khi bọn Trần Tuấn Hoành nhìn thấy menu liền ngây ngẩn cả người, một suất cơm hộp giá tận 35 đồng sao!?
Nhưng nếu không chọn cơm hộp thì họ căn bản không đủ tiền ăn buffet, vì thế cả ba đành cắn răng chọn cơm hộp.
……
Chỗ ăn cơm hộp có một bức tường bằng pha lê ngăn với sảnh buffet khiến họ vẫn có thể thấy rõ tình huống bên đó.
Trần Tuấn Hoành nhìn chằm chằm Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch rồi tức giận mở hộp cơm.
Khúc Minh Phàn cùng Hoàng Địch cũng bất động thanh sắc quan sát Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì.
Họ đã tốn nhiều tiền vậy rồi mà vẫn không thể chơi vui vẻ, tất cả là tại Trần Tuấn Hoành, nếu cậu ta lên kế hoạch tử tế rồi chịu toàn bộ lộ phí chắc họ sẽ chẳng oán giận câu nào.
Nhưng Trần Tuấn Hoành chỉ tùy tiện dẫn họ tới, chẳng có kế hoạch gì, lộ phí và phí đi tàu trung chuyển họ đều phải chịu, lại còn đòi đi vả mặt Kỷ Lê, không ngờ người ta chơi còn vui vẻ hơn họ nhiều.
Trong lòng không thoải mái, cơm hộp cũng khó nuốt.
……
Trong sảnh buffet, Kỷ Lê cầm một chiếc khay đi chọn đồ, đây là lần đầu tiên cậu ăn buffet nên cảm thấy rất mới lạ. Tuy trước đó cậu cũng từng ăn nhưng đó chỉ là loại buffet chay 15 đồng, hơn nữa số lượng món rất ít, nào có đa dạng như ở đây.
Đi ngang qua một đầu bếp đang nướng hàu, mùi vị rất thơm, hàu vẫn còn sủi bọt nước, Kỷ Lê không khỏi thèm thuồng.
Thấy vậy, Thẩm Thuật Bạch liền gắp mấy con vào khay.
Kỷ Lê cũng rất thích ăn hàu sống, cậu gắp thêm mấy con rồi mới kéo Thẩm Thuật Bạch đi.
Ăn buffet chủ yếu là có thể ăn no, nhưng không được lãng phí nên Kỷ Lê chỉ lấy đủ phần mình ăn.
Cậu kéo Thẩm Thuật Bạch về bàn ngồi rồi bắt đầu thưởng thức.
Cậu thử một con hàu, tay nghề đầu bếp ở đây thực tốt, cũng không giống như những nhà hàng buffet khác, cứ món nào đắt là sẽ cố tình chế biến thành khó ăn, hơn nữa hàu còn rất lớn, ăn vào thực sảng khoái.
Thấy Kỷ Lê ăn rất vui vẻ, Thẩm Thuật Bạch cũng ăn nhiều thêm mấy con, ăn xong, anh còn lấy khăn giấy lau vết bẩn trên mặt cho cậu.
Tay không cẩn thận đụng tới cánh môi mềm, đôi mắt anh tối lại.
“Lê.” Anh gọi cậu.
“Dạ?” Kỷ Lê nghi hoặc nhìn anh.
“Trên mạng nói nam giới ăn nhiều hàu sống không tốt đâu.” Thẩm Thuật Bạch nói một câu rất khó hiểu.
Kỷ Lê càng nghi hoặc: “Sao lại là nam? Nữ vẫn ăn được ạ?”
Thẩm Thuật Bạch thu tay, trên mặt vẫn là nụ cười không rõ nghĩa: “Ừ, nữ ăn được.”
Cái quái gì vậy? Kỷ Lê khó hiểu.
Kỷ Lê chưa kịp hỏi thì Thẩm Thuật Bạch đã hỏi ngược lại cậu: "Em vẫn ăn à?"
Kỷ Lê đắn đo suy nghĩ một hồi: "Không ăn, em để bụng ăn món khác!"
Cậu không phải người chỉ biết ăn hàu sống đâu!
“Được.” Thẩm Thuật Bạch cười, “Em muốn ăn gì? Anh đi lấy.”
“Chúng ta cùng đi, bằng không em sẽ bị anh làm cho lười biếng mất.”
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy suy tư một chút rồi nghiêm túc nói: “Nếu em lười biếng thì anh có thể ôm em, đút cơm cho em, đi đâu cũng mang em theo, nếu vậy thì anh mơ còn chẳng được.”
“Em, em không thèm đâu!” Kỷ Lê đỏ mặt phản bác.
“Nếu em lười ấy, em cũng không cần anh đút cơm hay bế đi đường đâu, thế có khác gì một em bé to xác chứ.” Tuy như thế nhất định rất thoải mái.
“Không phải em bé to xác, mà là bảo bối của anh.” Thẩm Thuật Bạch vuốt ve vành tai đang nóng bừng của Kỷ Lê.
Tai bị vuốt ve, cảm giác thật tê dại…..
Bảo bối…..từ này giống như anh ấy đặt mình trên đầu tim vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT