“Tôi đã gọi cảnh sát rồi.” Một giọng nói vang lên trong con hẻm nhỏ.
Không ngờ nơi đây còn có người, cả đám ngây ra.
Họ quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, vẻ mặt lại càng thêm đáng khinh: “Báo cảnh sát? Tôi thấy cậu đang tự dâng mình lên thì đúng hơn đấy.”
Ánh mắt chúng đảo qua khiến Kỷ Lê buồn nôn.
Kỷ Lê biết một mình mình mà xông vào chắc chắn không được, cho nên cậu đâu có định vào một mình, cậu còn gọi cả Thẩm Thuật Bạch rồi!
Hơn nữa xe cảnh sát sẽ tới ngay lập tức.
“Các người không nghe thấy à, xe cảnh sát sẽ tới đây rất nhanh.” Kỷ Lê thấy đám người này dường như không hề lo sợ.
Chúng nghe vậy lại càng cười lớn: “Cảnh sát? Cậu nghĩ bọn tôi sợ à?”
Tiếng còi càng lúc càng gần mà mấy kẻ này không hề hoảng loạn, Kỷ Lê biết chắc chắn họ có người chống lưng rồi.
Trong lòng cậu cũng hơi hồi hộp.
May mà Thẩm Thuật Bạch tới rồi.
Người đàn ông cao lớn mặc tây trang giày da xuất hiện trong con hẻm nhỏ này nhìn có vẻ hơi đột ngột.
Bên cạnh anh còn có mấy người đàn ông mặc cảnh phục.
Vừa thấy việc đang xảy ra trong hẻm, mấy cảnh sát lập tức nhíu mày bước lại gần.
Thấy mấy cảnh sát này thực sự tiến lại gần, một tên trong đám kia nói: “Cảnh sát Trần đâu? Gọi anh ta ra đây.”
“Cảnh sát Trần? Anh ta vừa bị khai trừ rồi.” Một cảnh sát đáp lời.
Bấy giờ mấy tên kia mới hoảng, chúng không sợ là vì thường xuyên có kẻ bao che cho, mà giờ kẻ đó cũng bị khai trừ rồi……
Mấy tên kia muốn túm lấy Trần Hàm rồi bỏ chạy, nhưng giờ Trần Hàm đã mềm oặt, có tóm theo cũng chỉ tăng thêm gánh nặng, rất nhanh cả đám đã bị tóm.
Mọi người đều đã nhận ra Trần Hàm không ổn.
Nhóm cảnh sát nhíu mày: “Có lẽ đã bị chuốc thuốc rồi.”
Kỷ Lê tiến lại gần, giờ cậu mới nhận ra người này là Trần Hàm, sao cô ta lại ở đây?
Hôm qua Kỷ Lê bận quá nên còn chưa lên mạng.
Thấy nạn nhân là người trước kia từng có khúc mắc với mình nhưng Kỷ Lê cũng chẳng mang ý xấu, chỉ kể lại tình huống của Trần Hàm cho cảnh sát.
Cuối cùng chốt lại: “Chú cảnh sát, làm phiền các chú nhé.”
Cậu nói.
Họ đều gật đầu rồi áp giải mấy tên kia lên xe, trước khi đi còn không quên chào hỏi Thẩm Thuật Bạch: “Thẩm tổng, vậy chúng tôi đi trước.”
Thẩm Thuật Bạch gật gật đầu.
……
Sau khi sự việc được giải quyết, Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch về nhà.
Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp Trần Hàm, hơn nữa đối phương còn đang trong trạng thái khó nói kia, nếu hôm nay cậu không đi qua có khi Trần Hàm gặp chuyện rồi, dù sao con hẻm đó cũng rất vắng vẻ.
Coi như cô ấy gặp may đi, mình lại mua nhẫn ở một trung tâm mua sắm xa như thế.
Kỷ Lê cơm nước xong rồi nhưng vẫn để nhẫn trong túi.
Túi cậu căng phồng lên.
Cậu chưa lấy nhẫn ra vội, ăn cơm xong cũng chỉ nói với Thẩm Thuật Bạch: “Em đi tắm trước nha.”
Sau đó liền chạy nhanh về phòng.
Cậu phải tắm rửa cho thật sạch sẽ đã, sau đó mới tặng nhẫn cho Thẩm Thuật Bạch được.
……
Kỷ Lê tắm đến cả tiếng đồng hồ, sạch tinh tươm, ngay cả chỗ kia cũng rửa thật sạch.
Chiếc nhẫn cầm trên tay cũng không lớn lắm, Kỷ Lê rối rắm một hồi, sau khi chắc chắn bên trong mình đã thơm tho, không có mùi nữa, cậu mới để nhẫn vào nơi vừa rửa sạch sẽ kia.
Mặc quần áo xong, cậu cứng ngắc bước ra ngoài, tư thế nhìn rất buồn cười.
Thẩm Thuật Bạch đã ở trong phòng từ sớm rồi.
Anh đang xử lý công việc hôm nay, nhưng khi Kỷ Lê tới gần, hôm nay cậu thơm tới mức làm anh phải ngẩng đầu lên.
“Thơm quá.” Anh nói xong, nhìn cảnh tượng trước mặt mà khô cả họng.
Kỷ Lê vừa tắm xong, trên người ửng hồng, ngay cả mặt cũng đỏ, đôi mắt ướt sũng thậm chí còn đang đọng nước.
Kỷ Lê tới gần anh: “Đại Bạch, hôm nay mình ngủ sớm chút nha.”
Giọng điệu còn xen lẫn tiếng thở dốc rất nhỏ.
Thẩm Thuật Bạch đóng máy tính, yết hầu trượt lên xuống: “Ừ, được.”
……
Ngày hôm sau tỉnh lại.
Thẩm Thuật Bạch đã đeo chiếc nhẫn Kỷ Lê tặng anh lên rồi, rất vừa vặn, anh rất thích.
Hơn nữa còn giống như kiểu anh đã tặng Kỷ Lê, bên trên cũng có một viên kim cương tím nho nhỏ, tuy không lớn không đắt như loại anh tặng cậu, nhưng Thẩm Thuật Bạch vẫn rất thích.
Tâm trạng tốt của anh kéo dài cho tới tận lúc đến công ty.
Vương đặc trợ nhìn Boss lớn cứ tủm tỉm, lại nhìn chiếc nhẫn mà anh đang làm như vô tình khoe ra là đủ hiểu.
Hắn giả bộ tình cờ thấy nhẫn trên tay Boss.
“Sếp, nhẫn của ngài đẹp quá.” Hắn nói vô cùng nghiêm trang, không hề trộn lẫn cảm xúc nào khác, giống như chỉ đơn thuần bị chiếc nhẫn kia hấp dẫn vậy.
Cũng chính nhờ dáng vẻ đơn thuần ấy mà tiền thưởng tháng này của hắn lại tăng lên rồi.
Vương đặc trợ lạnh mặt, nhưng trong lòng lại vui như sắp bay lên.
……
Kỷ Lê không to gan như Thẩm Thuật Bạch, cậu không dám đeo nhẫn ra ngoài như anh, có thể là do cậu chưa thấy qua sự đời, nhìn thấy chiếc nhẫn trị giá hai trăm triệu mà chỉ muốn giấu đi, nào còn dám đeo ra ngoài khoe chứ? Đùa sao, cậu không muốn cả ngày phải lo lắng đâu.
Cậu cảm thấy mình sẽ cả ngày nhìn chằm chằm cái nhẫn tới mức không thể làm gì khác nữa mất.
Cho nên cậu mới không dám đeo ra ngoài.
……
Kết thúc một ngày học, lúc Kỷ Lê chuẩn bị đi về thì gặp Trần Hàm ở cổng trường.
Cô đứng trước cổng trường, ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, dường như đang sợ hãi lại dường như đang chờ đợi điều gì.
Sau đó trông thấy Kỷ Lê, cô liền bước qua.
Không như bình thường, Kỷ Lê không còn thấy nét kiêu ngạo cùng tùy hứng của cô nữa, ngược lại còn có chút yếu đuối sợ sệt.
“Chuyện hôm qua, cảm ơn cậu.” Cô nói.
“Ừm.” Kỷ Lê chẳng thân thiết gì với cô nên cũng không có gì để nói.
Có vẻ Trần Hàm cũng biết, cô chỉ nói: “Tôi xin anh tôi Wechat của cậu rồi, cậu đồng ý kết bạn đi, sau này có việc gì cần tôi hỗ trợ, chỉ cần tôi có thể, tôi chắc chắn sẽ…..”
Nói chưa xong, Trần Hàm đã đỏ mắt, giống như cảm thấy mình chẳng làm được gì.
Kỷ Lê nhìn cô như vậy cũng không tiện từ chối: “Được.”
“Vậy tôi, tôi đi trước đây…..” Trần Hàm vừa nói vừa nhìn quanh, có vẻ như cô hơi sợ đám đông.
“Ừm.” Kỷ Lê vừa dứt lời đã thấy cô chạy thật nhanh lên xe như thể có ai đuổi.
Sau khi cô lên, chiếc xe cũng nổ máy rời đi.
Kỷ Lê mở điện thoại và thấy có một chấm đỏ nhỏ, là một yêu cầu kết bạn, có lẽ là Trần Hàm.
Nghĩ mình đã đồng ý, cậu liền chấp nhận kết bạn.
Vừa rồi nhìn Trần Hàm rất khác với bình thường, trước kia cô đâu có nhát gan như vậy, giờ cả người đều không giống, chắc vẫn còn ám ảnh vì chuyện hôm qua.
Tuy không biết vì sao chuyện đó lại xảy ra với cô, vì sao bạn cô lại không có mặt, không biết từ nay cô còn có thể giao tiếp như bình thường nữa hay không.
Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến Kỷ Lê cả, giờ cậu phải về nhà nấu cơm rồi.
Ra tới cổng trường, xe Thẩm Thuật Bạch vẫn đậu ở chỗ cũ.
……
Thấy Kỷ Lê bước tới, Thẩm Thuật Bạch mở cửa xe cho cậu, trên tay anh là chiếc nhẫn Kỷ Lê tặng, còn đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Kỷ Lê nhìn chiếc nhẫn rồi ngẩng đầu cười với anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, trong mắt trong lòng cũng chỉ có nhau.
Có đôi khi Kỷ Lê luôn muốn cảm khái, gặp được Thẩm Thuật Bạch giống như một thế giới chẳng hề có chút sắc thái gì được nhuộm đẫm tất cả mọi màu sắc, rồi từ đó muôn hình vạn trạng của thế giới này đều lộ ra.
Thẩm Thuật Bạch như ngầm hiểu, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Kỷ Lê.
Dưới ánh mặt trời vô cùng ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT