Thẩm Thuật Bạch khẽ thở dài, nhét thẻ vào tay cậu: “Em cứ cầm đi.”
Kỷ Lê: "Vâng…..." Thực sự không có lý do gì để từ chối cả.....
Cậu thực sự nghèo quá mà!!!
Nhưng nhận thẻ xong, Kỷ Lê cũng không dùng, cứ coi như cậu cất tiền giúp Thẩm Thuật Bạch đi.
……
Tắm rửa xong, Kỷ Lê lên giường nằm chỉnh sửa video.
Thẩm Thuật Bạch ngồi cạnh Kỷ Lê đang ôm máy tính gõ gõ đánh đánh không biết đang làm cái gì, Kỷ Lê ngó qua thấy toàn chữ là chữ, có đôi khi là tiếng Anh, có đôi khi lại là tiếng Nhật, đôi khi là ngôn ngữ gì nữa cậu cũng không biết.
Khả năng ngoại ngữ của Kỷ Lê không tốt lắm, điểm chỉ đạt trung bình, giờ nhìn cái đống kia cậu thấy như thiên thư vậy.
Vì thế cậu quay đi, tiếp tục chỉnh sửa video.
Vừa chỉnh sửa vừa cảm thán sao giờ làm tài xế thôi mà yêu cầu cũng cao thế nhỉ! Còn phải biết nhiều ngoại ngữ như vậy? Chờ cậu tốt nghiệp xong không khéo ngoại ngữ còn chẳng giỏi bằng anh tài xế!
Nghĩ đến đây lại không khỏi chạnh lòng, cậu làm tài xế mà còn không xong thì làm sao mà giàu được!?
Nghĩ xong, Kỷ Lê cũng chỉnh xong video luôn rồi.
Có lẽ vì quá chán nản, nên cậu còn thêm biểu tượng mặt khóc vào đoạn cắt cà chua.
Nhưng trông cả video cũng vui nhộn lên không ít.
Cậu hài lòng xem xong, rồi lại đưa cho Thẩm Thuật Bạch xem.
Thẩm Thuật Bạch chỉ cho cậu vài chỗ cần sửa, Kỷ Lê lại sửa lại một chút, sau khi cảm thấy thực sự ổn rồi mới đăng lên.
Cái khác không nói, nhưng vị này nhà cậu thực sự rất giỏi việc này đó chứ.
……
Trong hai ngày qua, Kỷ Lê đã bắt đầu nổi ở Tiểu Tranh, dù không phải đều thông qua video, nhưng dù sao thì giờ người dùng Tiểu Tranh đều đã biết cậu.
Kỷ Lê vừa đăng video đã có người like và bình luận.
[Đổi team làm video đến ba lần rồi hay sao mà càng về sau càng ổn vậy.]
[Mì trông có vẻ ngon nhở, có bán không?]
[Ầy, nếu vợ tôi mà nấu ăn ngon thế này chắc chẳng bao giờ tôi muốn đi làm nữa, ngày nào cũng muốn ở nhà thôi!]
[Xem lâu lâu tôi lại thấy hồi trước Tiểu Tranh PR cho cậu ta có vẻ cũng có lý đấy chứ….]
[Sao tôi lại có cảm giác như nhìn con mình trưởng thành thế nhở *che miệng khóc.jpg*]
Cả khu bình luận đều rất hài hòa, không một lời chửi bới.
Kỷ Lê thấy hơi lạ, nhưng lại nghĩ chắc do lần trước mình phản pháo lại ghê quá nên họ mới không dám chửi nữa.
Mình lợi hại quá nha! Kỷ Lê thầm khen mình.
……
Ngay lúc ấy, lại có một video khác tag Kỷ Lê.
Nhưng vì có quá nhiều thông báo bình luận nên cậu không trông thấy.
Chủ video này đã có đến gần 10k likes cùng follows rồi.
Chỉ có điều video này đang trên đà phát triển thì bị xóa mất.
Chủ video đầy căm tức nhìn video của mình bị bên kiểm duyệt xóa bài.
Từ bối cảnh xung quanh cho đến đám nồi niêu xoong chảo, cậu ta vừa nhìn đã phát hiện ra chủ video kia là ai, chính là bạn cùng phòng tốt của cậu ta – Kỷ Lê!
Mấy hôm nay cứ rảnh rỗi là cậu ta lại cùng đám bạn đi bar nhảy múa, chẳng có thời gian lên Tiểu Tranh xem video, hôm nay vào lại mới thấy video có background quen thuộc kia lại có tận hàng trăm nghìn lượt like.
Ban đầu cậu ta không tin, sau khi xem kỹ hồi lâu, cuối cùng cũng xác nhận được người đó chính là Kỷ Lê.
An Tuyên với Phạm Thanh luôn khen Kỷ Lê nấu ăn ngon, nấu ngon thì sao chứ? Còn không phải rặt một đám nghèo kiết hủ lậu không tiền đồ giống nhau sao! Không có nổi tiền lên bar chơi lần nào cả!
Hơn nữa An Tuyên với Phạm Thanh là hai cái tên ăn tạp, có khi ăn phân cũng vẫn nói đó là chocolate, ai biết hai tên đó nói có chuẩn không?
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ video của Kỷ Lê lại thực sự nhận được nhiều likes như vậy. Các bình luận trên hai video trước lại còn bảo cậu ta là người nhà của Tranh ba ba nữa chứ. Thật buồn cười, cậu ta còn không biết lai lịch của Kỷ Lê sao?
Chỉ là một tên nghèo kiết xác ngày nào cũng phải đi làm part time mà thôi, lại còn có quan hệ với Tranh ba ba, bọn này chắc mắt để cho chó ăn hết rồi?
Cậu ta muốn mọi người biết Kỷ Lê chẳng có quan hệ gì với Tranh ba ba cả, không cần để ý đến nó, vì vậy cậu ta đã đăng một video và chi 100 đồng để thuê thủy quân đẩy bài, nhưng chẳng bao lâu đã bị xóa!
Lại còn bảo video của cậu ta vi phạm quy định!
Làm gì mà vi phạm quy định chứ?
……
Sau khi đọc bình luận xong, Kỷ Lê cất điện thoại và chuẩn bị đi ngủ.
Thấy Thẩm Thuật Bạch vẫn đang ôm máy tính, Kỷ Lê khó hiểu hỏi: “Làm tài xế mà cũng bận vậy sao anh?”
Tay Thẩm Thuật Bạch đang gõ phím chợt ngừng lại, anh trả lời: “Ông chủ yêu cầu rất cao.”
Kỷ Lê có chút thông cảm: "Thời buổi này làm tài xế cũng không dễ chút nào nha!"
Thẩm Thuật Bạch tiếp tục làm việc: “Tất cả các ngành nghề trong xã hội đều không dễ dàng gì.”
Kỷ Lê đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.
Làm tài xế mà còn bận rộn như vậy, chẳng phải sau khi tốt nghiệp cậu sẽ còn bận hơn sao? Tóc sẽ rụng hết sao?
Nghĩ đến mái tóc dày của mình sẽ thưa thớt dần rồi biến thành kiểu đầu Địa Trung Hải, Kỷ Lê có hơi sợ.
Khi Thẩm Thuật Bạch cất máy tính đi cho Kỷ Lê ngủ, anh bỗng thấy Kỷ Lê đang mở to mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cứ thế này có đến mấy trăm năm cũng không mua được kim cương tím đâu.
Một luồng hơi ấm bao phủ mắt Kỷ Lê, và ánh sáng xung quanh biến mất.
“Ngủ đi nào.” Thẩm Thuật Bạch trầm giọng nói.
"Ò..." Kỷ Lê nhắm mắt lại.
Lông mi cậu cọ cọ trong lòng bàn tay Thẩm Thuật Bạch, thật nhẹ, cũng thật ngứa.
Thẩm Thuật Bạch bỏ bàn tay đang che mắt Kỷ Lê ra, anh cụp mắt xuống, siết chặt bàn tay ấy.
……
Cả đêm Kỷ Lê đều nằm mơ về Địa Trung Hải.
Khi tỉnh dậy, cả người cậu như sắp hỏng mất, mãi đến khi nhìn thấy mái tóc dày của Thẩm Thuật Bạch mới bình tĩnh trở lại.
Giờ tóc Thẩm Thuật Bạch vẫn dày như vậy, nên có lẽ sau này cậu sẽ không bị hói đâu nhỉ.....
“Em đi rửa mặt đi, hôm nay ăn thang bao.” Thẩm Thuật Bạch nói với Kỷ Lê.
“Vâng!” Kỷ Lê nghe vậy liền dậy ngay.
……
Rửa mặt xong, Kỷ Lê liền nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng dưới, cậu xuống lầu liền thấy Thẩm Thuật Bạch đang cầm một chiếc hộp đến bàn cơm.
“Đây là?” Kỷ Lê nhìn hộp cơm trông có vẻ rất cao cấp kia, khó hiểu hỏi.
“Thang bao.” Thẩm Thuật Bạch vừa nói vừa mở hộp cơm lấy ra hai cái bát tròn nhỏ đựng bánh, còn cả hai đôi đũa như thói quen.
Sau đó lại lấy thêm chút đồ ăn sáng.
Kỷ Lê nhìn thứ Thẩm Thuật Bạch lấy ra mà ngây ngẩn cả người, cậu còn tưởng thang bao là bánh bao thịt bán ven đường loại 5 mao một cái chứ……
Sao trông bữa sáng này đắt tiền thế nhỉ…..
“Anh mua bao nhiêu tiền vậy?” Kỷ Lê nhìn bữa sáng trên bàn, cảm thấy hơi xót tiền giùm Thẩm Thuật Bạch.
“Cửa hàng của bạn anh gửi tới cho mình nếm thử ấy mà.” Thẩm Thuật Bạch trả lời bằng đáp án anh đã nghĩ sẵn.
Thế có nghĩa là không mất tiền ấy hả.
“Bạn anh tốt thật ấy.” Kỷ Lê nhìn bữa sáng phong phú, thật lòng nói.
“Ừ.”
Không khí tràn ngập mùi thơm của bữa sáng, Kỷ Lê ngồi xuống nói: "Sau này anh mời bạn anh tới nhà chúng ta ăn cơm nha, cứ nhận đồ không của người ta thế này cũng không tốt lắm đâu."
Lúc Kỷ Lê nói câu này, cậu đã nói “nhà chúng ta”.
Có nghĩa là đã chính thức thừa nhận anh là người nhà rồi sao?
Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc nhìn Kỷ Lê, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Ừ, nghe lời em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT