“Không đi đâu.” Cậu đã về rồi, còn đi qua đó làm gì nữa.
“Vô cùng xin lỗi.” Quản lý lại xin lỗi lần nữa.
“Không sao.” Kỷ Lê đáp.
……
Sau khi tan tầm, Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch cùng nhau rời khỏi công ty.
Về đến nhà cậu cũng vẫn vào bếp nấu cơm như trước, Thẩm Thuật Bạch đã quen ăn đồ cậu làm rồi, người khác nấu sẽ không chịu ăn.
Cơm nước xong, hiếm có khi rảnh rỗi, Kỷ Lê kéo Thẩm Thuật Bạch chơi game.
Đang chơi thì có người hầu tới gõ cửa.
Báo một cái tên, Kỷ Lê không nghe rõ, nhưng cậu nghe thấy có chữ Thẩm.
Là người thân của Thẩm Thuật Bạch sao? Kỷ Lê xốc lại tinh thần.
Cậu biết người thân của Thẩm Thuật Bạch đối xử với anh chẳng ra sao cả, nếu không ngày xưa anh đã không bị sốt mà còn nằm ở ghế đá ngoài đường.
Cậu nắm chặt tay Thẩm Thuật Bạch.
“Không gặp, bảo ông ta về đi.” Thẩm Thuật Bạch nói với người hầu.
“Vâng.” Người hầu đi ra ngoài.
“Đại Bạch.” Kỷ Lê gọi Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch nhìn sang cậu: “Ơi?”
“Anh còn có em.” Kỷ Lê cười với Thẩm Thuật Bạch, họ là người nhà, người nhà thực sự.
Thẩm Thuật Bạch rũ mắt, ôm lấy cậu: “Ừ.”
Ôm thật chặt, giống như muốn cảm nhận độ ấm trên người Kỷ Lê vậy.
Kỷ Lê cũng ôm lại anh.
……
Hai người đều chưa tắm rửa gì, vì vừa ăn xong nên cơ thể rất có lực, liền về phòng vận động cho ra mồ hôi.
Kỷ Lê thích vận động, nhưng không biết nhiều môn thể thao cho lắm.
Vì thế Thẩm Thuật Bạch liền hoá thân thành huấn luyện viên cá nhân của riêng cậu.
Đây là một hoạt động rất mệt mỏi, vì thể lực của cậu hoàn toàn không theo kịp Thẩm Thuật Bạch, ngay cả khi cậu còn sức thì cũng dần dần bị ép khô đến mức thở hổn hển, mồ hôi chảy đầy mặt.
Thẩm Thuật Bạch làm huấn luyện viên cá nhân vô cùng cẩn thận, anh dạy Kỷ Lê làm chính xác các loại tư thế của từng môn thể thao, hơn nữa thỉnh thoảng còn chỉnh lại những động tác chưa chính xác cho cậu.
Đương nhiên còn có cả những hạng mục vận động khác nữa.
Ví dụ như squat, xoạc thẳng chân……
Kỷ Lê cảm thấy chắc mình không thực sự thích vận động rồi, quá tra tấn người.
Đôi khi Thẩm Thuật Bạch còn muốn cậu luyện tay nữa, tay mỏi như sắp đứt ấy.
Kỷ Lê vừa giận vừa mệt đến phát khóc.
……
Ngoài cửa.
Người đàn ông trung niên vừa đi du lịch trở về đang ngồi trên một chiếc siêu xe, ông ta đen mặt nhìn mấy người hầu đứng ngoài đang kiên quyết không mở cửa.
Nơi này suýt nữa đã trở thành vật sở hữu của ông ta, mà giờ ông ta thậm chí còn không được phép bước vào.
Ông ta bảo vệ sĩ đi nói chuyện với người hầu ở đây, nhưng đám người này dầu muối không ăn, thậm chí đã bắt đầu coi họ như không tồn tại.
“Ông chủ, có cần phá cửa không?” Vệ sĩ hỏi.
“Phá cửa?” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy vẻ châm chọc, “Cậu thực sự nghĩ Thẩm Thuật Bạch sẽ để cho tôi phá cửa như những kẻ khác sao?”
Vệ sĩ cúi đầu không dám trả lời.
“Ha.” Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, “Ta chính là bác cả của nó mà nó dám xử sự như vậy, ta không tin Tập đoàn Thẩm thị ở trong tay một kẻ máu lạnh như nó có thể lớn mạnh được đến đâu!”
Bác cả Thẩm gia nói xong liền xuống xe.
Vệ sĩ vội mở cửa cho ông ta.
Bác cả Thẩm gia chống cây batoong màu vàng rực rỡ bước đến cổng lớn.
“Mở cửa!” Ông ta lạnh giọng nói với người hầu.
Người hầu coi như không nghe thấy.
“Có biết ta là bác cả của Thẩm Thuật Bạch không!” Bác cả Thẩm gia nói.
Người hầu vẫn không nói năng gì.
Bác cả Thẩm gia tức giận vô cùng, cầm batoong chọc vào người hầu qua khe cổng: “Bị điếc à? Không nghe thấy ta nói gì sao!?”
Vì không ngờ đối phương lại cầm batoong chọc vào nên người hầu không kịp tránh, đau tới mức cô lui về sau vài bước, nhưng cơn đau không hề giảm.
“Xem ra không chỉ điếc mà còn ngu si nữa.” Bác cả Thẩm gia chế nhạo nói.
Người hầu giận lắm nhưng không dám nói gì.
……
Bác cả Thẩm gia cứ đứng ngoài giằng co thế cả đêm, lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, lại sống ngợp trong vàng son nên qua một đêm đã đau eo đau lưng không chịu nổi.
Tuy không cam lòng, nhưng ông ta vẫn phải rời đi.
……
Đêm qua Kỷ Lê ngủ không ngon, cậu bị Thẩm Thuật Bạch lăn lộn cả đêm, mãi đến giữa trưa mới tỉnh giấc.
Cũng may là shop có nhân viên mới rồi, còn có đầu bếp hỗ trợ chế biến và giao hàng chứ không thì phiền to.
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Thuật Bạch vẫn như thói quen lấy cho cậu một bát cháo.
Nói thật thì riêng chuyện này, Kỷ Lê cảm thấy không ổn tẹo nào, bởi vì mỗi lần như thế cậu đều phải ăn thức ăn lỏng, nếu không lúc đi vệ sinh sẽ rất khó chịu, hơn nữa chủ yếu là cứ phải ăn thanh đạm…..
Thẩm Thuật Bạch vẫn luôn chẳng biết tiết chế, Kỷ Lê lại rất thích ăn cay, đúng là làm khó cậu rồi.
Nhưng ai bảo anh ấy là người đàn ông mình yêu chứ, còn có thể làm gì nữa đây? Chỉ đành nuông chiều ảnh thôi nha!
Kỷ Lê nhận mệnh ăn cháo, cháo vẫn còn ấm, dạ dày lập tức thoải mái.
……
Ăn sáng xong, Thẩm Thuật Bạch đi làm, Kỷ Lê cũng chuẩn bị đi phỏng vấn người cho nên họ cùng nhau ra ngoài.
Thực ra ngày tháng như vầy rất tốt đẹp, công ty hai người gần nhau, làm gì cũng gần, cũng tiện hơn khiến cậu không khỏi nghĩ hay là chẳng đi học nữa, cứ như vậy mà cùng đi cùng về với Thẩm Thuật Bạch là được rồi!
Nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi.
Vẫn phải đi học chứ, bởi vì đi học không chỉ giúp bạn hiểu được kiến thức mà còn có thể quen biết nhiều người hơn.
Thế nên Kỷ Lê chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không thực sự muốn bỏ học.
……
Tất cả các ứng viên đều đã được bộ phận nhân sự bên Thẩm Thuật Bạch sàng lọc, còn làm cả bài kiểm tra đầu vào.
Lúc đến phỏng vấn lần đầu, mọi người phát hiện thì ra lại là ở Tập đoàn Thẩm thị thì ai cũng ngây người, vốn còn tưởng là công ty nhỏ nên thái độ của họ đều không tốt lắm, nhưng khi biết là Thẩm thị thì một loạt đã thay đổi thái độ.
Có thể phỏng vấn ở trụ sở Thẩm thị thì sao có thể là công ty nhỏ được chứ!
Vốn trước đây nhóm ứng viên này cứ như phú nhị đại, thi nhau liệt kê ưu điểm của mình, còn đang tính yêu cầu 50,000 – 60,000 đồng tiền lương, nhưng nhìn khí thế của công ty lớn như vậy, chỉ đành thành thực yêu cầu 5000 – 6000 đồng.
Sau khi phỏng vấn đợt đầu, bộ phận nhân sự đã chọn những người tương đối thành thực hơn rồi thông báo họ đến phỏng vấn đợt cuối.
Những người Kỷ Lê phỏng vấn cũng chính là đợt cuối cùng này.
Lần này sẽ phỏng vấn ở nhà máy của Kỷ Lê.
Nhà xưởng sạch sẽ gọn gàng, máy móc phục vụ sản xuất đã được lắp đặt đầy đủ.
Thẩm Thuật Bạch còn phái một giám đốc tới đây quản lý cho cậu.
Những người cuối cùng tới đây phỏng vấn đều đã được sàng lọc nghiêm khắc, Kỷ Lê nhìn ai cũng rất vừa lòng, trước mắt cậu chỉ cần bảy, tám người như vậy là đủ rồi.
Sau khi xác định những người thực sự muốn làm, cậu hẹn họ ngày mai tới làm việc.
Mấy ngày này, Kỷ Lê còn nghiêm túc tìm chuỗi cung ứng, cuối cùng cậu đã chọn được một trang trại.
Sau khi nghiên cứu, bối cảnh trang trại cũng đơn thuần, ông chủ cũng thành thật, giá cả lại hợp lý, Kỷ Lê tương đối hài lòng.
Tất cả đã sẵn sàng, ngày mai khai trương là Kỷ Lê có thể có nguồn cung ổn định rồi.
Mà Kỷ Lê cũng đã tìm người thiết kế logo cho shop của mình rồi, tên shop vẫn là Đại Bạch siêu thích ăn.
Logo là một đứa nhóc chibi có gương mặt tròn trịa đang ăn.
Quả thực là một logo siêu đáng yêu, Kỷ Lê rất thích.
Bao bì thì vẫn theo phong cách đơn giản như trước.
Tận dụng được nhân lực vật lực, Kỷ Lê quyết tâm phải xây dựng thương hiệu này ngày càng lớn mạnh!
Trước mắt, mục tiêu của cậu là đưa Đại Bạch trở thành thương hiệu ăn vặt đứng đầu trong nước! Dù sao thì mấy ông lớn trong ngành tài chính rồi khoa học kỹ thuật gì đó cũng đâu phải là đầu bếp giỏi đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT