Theo Anh Rất Lâu, Tưởng Chừng Như Đã Kết Thúc!

Thích cậu gọi tên tớ Đình Đình (#2)


4 tháng


“ Cậu cứ việc lấy, màu gì chả được hết ”

“ O ”

“ O? Câu này sát thương mạnh lắm đấy, cậu biết không!? ”

Trần Cảnh Nghi sau khi nghe Đinh Vũ Đình nói xong thì liền bày ra bộ mặt ngơ ngát, tay thì dơ lên  đầu tóc gãi đầu.

Chắc hẵng cậu bạn Trần Cảnh Nghi rất ngạt nhiên nhỉ?

“ Thôi mau về thôi, tớ trả tiền rồi nhanh nhanh nhẹo mất ”

Đinh Vũ Đình nói với Trần Cảnh Nghi.

Trần Cảnh Nghi nghe xong liền trả lời:

“ Chẳng phải người tớ ướt sẵn rồi sao? ”

“ Òm... Thì, cũng ráo rồi còn gì!? Nhanh lên 2 bạn kia đang chờ đấy! ”

Đinh Vũ Đình ngượng ngùng trả lời rồi hối thúc Trần Cảnh Nghi nhanh bên kia đường đưa áo mưa rồi về nhanh.

Bên kia đường, hai con người Trương Di Hoà và Lâm Thịnh Hàm đang cãi nhau om sòm việc gì đấy.

“ Ơ này! Có việc gì vậy? ”

Đinh Vũ Đình hỏi.

“ Này chẳn phải cậu mới đạp giầy tôi không xin lỗi sao? Lâm Thịnh Hàm! ”

Trương Di Hoà nhanh nhen chí choé trả lời Đinh Vũ Đình, giọng điệu đầy tức giận.

Lâm Thịnh Hàm đứng đối bên Trương Di Hoà mà ấm ức bởi không phải lúc nãy là…

Lâm Thịnh Hàm nói lớn:

“ Nè, chẳng phải sao? Chẳng phải lúc nãy con bọ kia đậu giầy cậu thế là cậu nhảy cởn lên bắt tôi đạp chết sao? ”

“ Hồi nào chứ hã? Bảo câuh thế khi nào? Vô lí... ”

Lâm Thịnh Hàm nghe xong trả lời:

“ Vô lí? Cậu vô ơn, đồ yêu tinh! Cậu còn không bằng một góc Đinh Vũ Đình này! ”

“ Cảm ơn vì đã khen cô bạn nhỏ của tôi! ”

Trương Di Hoà nhếch mép.

“ Cậu, được coi như cậu hay! ”

“ Sao, đánh hong mà hay? Hứ ”

Trần Cảnh Nghi đứng một bên bất lực lắc đầu.

Đinh Vũ Đình thì chẳng mấy khả quan hơn Trần Cảnh Nghi chút nào cả.

Họ chỉ lần đầu gặp thôi mà thân với nhau quá vậy? Hay là sự cơn mưa này đưa họ đến với nhau nhỉ?

“ Này Đình Đình, chúng ta vẫn chưa được đi chơi mà... ”

“ Thôi Hoà Hoà, tớ nói cậu nghe tớ gần bệnh tới nơi rồi! Hoà Hoà cậu rất là lì đấy, tớ rất mệt với cậu! ”

Trương Di Hoà im lặng tầm 2 giây... Rồi nói nhanh một lèo một câu:

“ Chẳng phải hôm nay cậu nhờ mình mà trú mưa rồi gặp cái cậu đẹp trai, làm thân với cậu ta sao? Còn quay sáng trách mình, Đình Đình cậu mới làm tớ mệt mỏi đấy! ”

Trương Di Hoà nói tiếp:

“ Lúc đấy nếu cậu không đi mua áo mưa thì bây giờ giầy tớ không phải dơ thế này, Lâm Thịnh Hàm cậu ta đáng ghét, đáng chết! ”

Ở chổ nào đó... Có hai người hắt xì…

Lâm Thịnh Hàm:

“ Dầm mưa cả ngày, sốt rồi nghĩ thôi ”

Trần Cảnh Nghi:

“ Ai nhắc? ”

Nhờ mùa mưa đó cả 4 người đã kết bạn liên lạc với nhau.

Nhờ mùa mưa đó mà Đinh Vũ Đình và Trần Cảnh Nghi gặp nhau, lần đầu gặp Trần Cảnh Nghi bất ngờ với tính cách của Đinh Vũ Đình. Vừa vui vẻ, dễ gần, hài hước và đặc biệt trong suy nghĩ của Trần Cảnh Nghi cô bạn Đinh Vũ Đình này là người rất đáng yêu!

Bắt đầu mùa hè bằng một ngày mưa to, gió rất lớn.

Cả bốn người bạn trong mùa hè đó mà có một chuyến đi chơi biển vui vẻ.

3 tháng hè trôi qua nhanh như cơn gió, mới ngày hôm nào cả 4 dưới mái hiên nhà trú mưa hôm nay đã vào học rồi.

Bây giờ là thứ 2, tháng 9 năm 2015. Ngày Khai Giảng của tất cả học sinh toàn Quốc. Hiện tại là 7 giờ 00 phút, mời các bạn học sinh chuẩn bị đầy đủ bước đi học ngày đầu  tiên!!!

Trương Di Hoà tới nhà Đinh Vũ Đình đứng dưới sân nhìn lên phòng của Đinh Vũ Đình gọi lớn:

“ Đình Đình, đi học thôi nào! Hôm nay là ngày Khai Giảng ngày học đầu tiên bắt đầu chuỗi năm học mới đấy! Nhanh nào Đình Đình ơi! ”

Đinh Vũ Đình ở phòng ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống:

“ Ha Lô Hoà Hoà nhé! Tớ xuống ngây đây! ”

“ Nào đi ra trạm xe buýt thôi!”

Trương Di Hoà nói.

“ O, đi thôi kẻo muộn giờ học mất! ”

Đinh Vũ Đình nói.

Cả hai cô bạn dắt tay nhau đùa dỡn trên lề đường rồi đi đến trạm xe buýt đi học.

Đang trên đường đi Đinh Vũ Đình vô tình vấp té:

“ Ui da, đau quá chân tớ! Không trầy mất rồi huhu đau quá Hoà Hoà ơi! ”

“ Đình Đình cậu sao không? Cậu đi nỗi chứ, tớ dìu cậu! ”

“ Đau quá rồi, huhu ”

Ở phía sau hai người là Trần Cảnh Nghi và Lâm Thịnh Hàm đi tới.

Cảnh tượng trước mắt hai người là hai cô gái, một cô ngồi dưới đường ôm đầu gối khóc và cô còn lại đang hoảng và lo cho bạn mình.

Rồi hai người lại thấy rất quen mắt.

Bóng dáng đó, hình bóng và cả dáng người, tóc tai vâng vâng. Mấy tháng hè chơi với nhau làm sao mà quên được hình bóng in sâu trong não đó được.

Để chắc chắn rằng Lâm Thịnh Hàm mở miệng hỏi Trần Cảnh Nghi trước:

“ Này Cảnh Nghi, cậu chắc cũng thấy rồi! Rất quen đúng không? ”

“ Đúng là họ còn gì, nhanh qua xem xảy ra chuyện gì nào ”

Trần Cảnh Nghi trả lời bạn mình.

Hai người nhanh chóng chạy tới chổ của Đinh Vũ Đình và Trương Di Hoà.

Chạy tới thì cả hai cô gái đều quay đầu lại vì nghe tiếng chân.

“ Nghi Nghi, cậu đây rồi! HuHu ”

Đinh Vũ Đình thấy Trần Cảnh Nghi phía sau mà oà khóc nức nỡ như nhìn cá gặp nước vậy.

Trần Cảnh Nghi thấy Đinh Vũ Đình ôm gối khóc lóc vội xem đầu gối cô và hỏi:

“ Cậu đau lắm không? Tớ đỡ cậu đi bệnh viện ha!? ”

Nghe xong Đinh Vũ Đình càng mếu máo mà ôm lấy cậu.

“ Tớ đau, đau đến mức chẳng đi, chẳng đứng dậy được luôn này! ”

“ Tớ giúp cậu đứng dậy ha! Rồi chúng ta lên bệnh viện kiểm tra xem! ”

Trương Di Hoà:

“ Ùm, dẫn tớ đi! ”

Còn bên Lâm Thịnh Hàm.

Lâm Thịnh Hàm vội quay quanh người Trương Di Hoà kiểm tra xem cô bạn có làm sao không.

Trương Di Hoà dậm chân:

“ Này Lâm Thịnh Hàm, cậu làm sao đấy? Tớ  đã làm sao đâu, người có bị là Đình Đình kia mà? ”

Nghe xong Lâm Thịnh Hàm đứng im lại rồi gãi đầu ngượng, quay sang Đinh Vũ Đình xem cô bạn mình.

“ Máu nhiều quá rồi làm sao hã Cảnh Nghi, cậu tính làm sao hã?”

Lâm Thịnh Hàm hoảng nói.

“ Các cậu lên lớp trước đi, để tớ dẫn Đình Đình đến bệnh viện kiểm tra xem sao! ”

Nghe Trần Cảnh Nghi nói dứt câu mà Đinh Vũ Đình ngơ ngác nhìn cậu chằm chằm.

Đình Đình sao? Chẳng phải cậu ấy mới gọi mình là Đình Đình... Nghe xong muốn khỏi hẵng luôn rồi Đình Đình ơi! Cậu tuyệt nhất!

“ Này Đình Đình, chúng ta đến bệnh viện thôi! Tớ cõng cậu! ”

“ Nghi Nghi, tớ không đứng dậy được! ”

“ Tớ cõng cậu! ”

Trần Cảnh Nghi đi theo đường rồi gọi taxi đến để đưa Đinh Vũ Đình đến bệnh viện kiểm tra.

Tới bệnh viện Trần Cảnh Nghi cõng Đinh Vũ Đình trên lưng để vào bệnh viện kiểm tra.

Đinh Vũ Đình nhớ lại Trần Cảnh Nghi gọi tên mình là Đình Đình thì:

“ Nghi Nghi ”

“ Hã? ”

“ Mới nãy cậu gọi tớ là Đình Đình? Tại sao? ”

“ À thật ra tớ thấy cậu gọi tớ là Nghi Nghi thì tớ cũng phải gọi cậu Đình Đình, chơi với nhau rất thân thiết rồi nên tập dần gọi tên cậu là Đình Đình thôi! ”

Nghe xong Đinh Vũ Đình vui mừng, lòng ngực thì tim đập loạn cả lên.

“ O... Ra vậy! Hì ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play